Chương 5

– không sao đâu…

Sau câu nói ấy chị quàng tay kéo nhẹ tôi xuống… Tiếp tục…

– ưmm…

Những ngón tay lại đan vào nhau… Hơi thở lại ngập ngừng… Ngắt quãng…

………

Nằm xuống. Ôm chị vào lòng mà tôi không biết nên bắt đầu như thế nào nữa… Thôi ngủ…

Sáng hôm sau dậy không thấy chị đâu… Chắc đi làm rồi… Tôi vệ sinh cá nhân rồi đi ra học… Hôm nay 20/10…

Đưa nhỏ đi mua quà mà tôi chỉ mong sao đó là chị… Tôi muốn được ngắm nhìn chị từ đằng sau… Tôi sẽ đưa chị đi hết cái siêu thị hay những quán ăn vỉa hè ngon mà tôi biết… Những điều mà đôi lứa yêu nhau vẫn hay làm… Ừm.. Thật là nghịch lý… Tôi bật cười nửa miệng làm nhỏ nhăn nhó…

– Chồng nghĩ đến cô nào mà cười thế? – câu hỏi vu vơ của nhỏ làm tôi giật mình…

– nghĩ cái đứa trẻ con đang đứng trước mặt tôi này – Tôi nói dối để nhỏ khỏi nghi ngờ…

– ai trẻ con… Đập cho phát bây giờ…

– hề hề…

Tối đưa nhỏ về nhà xong tôi lại chạy đi mua một con gấu bông cỡ vừa đủ một tay ôm… Bọc dán xong xuôi tôi mang về nhà…

Chị thấy tôi về thì đi lên phòng như muốn tránh mặt… Tôi chặn lại đưa chị món quà…

– chị cảm ơn… – nói xong là chị khẽ đẩy tôi sang đi tiếp…

– Em yêu chị… Từ rất lâu rồi… – cái câu nói duy nhất mà tôi nghĩ ra lúc ấy…

– Không được nói vậy… – chị không quay mặt lại

– tại sao chứ? – tôi bắt đầu to tiếng với chị

– Vì mình là chị em… Em không hiểu à… Đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn… Quên đi và đừng bao giờ nhắc lại – chị cũng to tiếng

– Em xin lỗi…

– Ừm… – chị thở dài… – Cứ xem như đó là một giấc mơ… Đừng bận tâm…

Câu trả lời hờ hững có phần trách móc của chị làm tôi cảm thấy chạnh lòng… Đang suy nghĩ thì chị đi tiếp… Hụt hẫng… Tôi thở dài… Đóng cửa nhà. Đi lên phòng. Nằm úp mặt xuống giường…

Giá như tôi và chị không phải chị em… Giá như tôi và chị không cùng một huyết thống… Giá như tôi có thể đàng hoàng được nắm chặt tay chị… Và giá như… Tôi được yêu chị đúng nghĩa…

Ngày sau đó… Trốn tránh là tất cả những gì tôi đang làm… Tôi lại miệt mài với nhỏ..

Ngày tháng lại trôi qua… Tôi cũng dần nguôi ngoai đi và gắn bó với nhỏ… Bước sang tháng 12 rồi nên trời lạnh lắm… Đi học chính hay học thêm là nhỏ cứ thi thoảng lại kéo tay tôi xoa xoa…

– Làm cái gì thế? – tôi nhăn nhó

– tay chồng ấm nên phải san sẻ cho vợ… – nhỏ cười tươi nhìn tôi với cái lý do hết sức ngô nghê…

– đồ hấp… – tôi bật cười…

– hấp mà vẫn có người yêu đấy…

– ai yêu đâu?

– À… Thích ai yêu không? – nhỏ dứ dự nắm đấm…

– …. – tôi cười kéo nhỏ lại gần hơn… Nắm chặt tay nhỏ…

Mà dạo này hình như nhỏ có chuyện gì vui lắm… Thỉnh thoảng tôi lại thấy nhỏ cười tủm…

Có lẽ… Tôi nên quên đi những gì với chị… Thứ tình cảm chẳng bao giờ được xã hội chấp nhận… Đưa nhỏ về nhà như mọi ngày. Tôi trở lại quán cafe nơi tôi gặp thằng bạn chí cốt sau này…

– như cũ à? – tiếng nó

– ờ

Một lúc sau thì nó mang hai cốc cafe đen ra… Tôi phì phò điếu thuốc làm nó cứ cằn nhằn…

– Ra đằng kia mà hút. Đ m

– đéo thích… Đằng nào sau này mày chẳng hút…

– biến…

Tôi chẳng nhớ đã quen nó như thế nào… Nhưng tôi biết tôi và nó có chung sở thích ngồi uống cafe một mình… Thế nên uống một cốc cafe mà tôi và nó chỉ nói được vài ba câu…

– người yêu mày xinh vkl nhể? – tôi quay sang Nó hỏi…

– Ừ… Thiên hạ nói là Hotgirl đấy… Mà xinh vkl là xinh như nào? – nó vặn lại tôi

– Về hỏi con người yêu mày ấy. Đm vặn…

Thế là tôi và nó cùng cười… Lúc sau nó bảo bận nên về trước… Tôi biết thừa chắc lại bị con sư tử ở nhà gọi về rồi… À ừ cho xong tôi tiếp tục với cốc cafe mới… Tôi nghĩ về những điều nó hay nói… cả cuộc sống của tôi…

– Năm nay đã 17 tuổi rồi mà tao thấy mày chẳng được cái tích sự gì ngoài việc phá hoại…

Học cái trường dân lập và mang trên mình danh hiệu học sinh cá biệt… Có lẽ tôi nên thay đổi chăng?

Mà đúng là gần mực thì đen… Gần đèn thì rạng… Từ ngày chơi với nó tôi cũng hiền đi bao nhiêu… Tôi thấy chán cái trò đánh nhau với tốc độ… Cái gì tránh được là tôi tránh hết… Nhỏ cũng hay bảo tôi

– dạo này chồng ngoan thế?

– Chồng ngoan sẵn rồi…

Tôi yêu nhỏ nhiều hơn như vậy đấy…

Nhưng Cuộc đời không như mong đợi… Hôm đấy là chủ nhật… Phải lòng vòng mấy quán tôi mới mua được bao thuốc… khi đang lên xe đi về tôi thấy nhỏ đang đi cùng một ai đó… Tình cảm lắm… Nhỏ nắm tay rồi cười như lúc với tôi vậy… Thấy tôi nhỏ chững lại… 1s… 2s… 3s… Chẳng còn nghĩ ngờ gì nữa… Tôi quay đi… Cười nhạt… Yêu một người lâu dài có lẽ là quá khó đối với bản thân tôi… Về đến nhà là tôi lại nằm xuống giường ngủ… Bao thuốc bị nắm chặt chắc nát hết rồi… Có gì đó cay cay… Trưa thấy chị lên phòng gọi xuống ăn cơm… Chẳng nói gì tôi kéo mạnh chị xuống giường… Ôm chặt…

– một lúc thôi… – tôi nói nhỏ…

Tôi cần ai đó chia sẻ… Không cần phải nói hay làm gì chỉ cần im lặng… Chị thì gỡ tay tôi ra luôn…

– Không được… – chị nói to như quát… Tôi biết chị hiểu nhầm ý tôi…

– Em có làm gì chị đâu? – tôi cằn nhằn…

Chị im lặng… Đi ra ngoài luôn… Tôi im lặng… Thở dài….có chút gì đó bế tắc trong tôi… Nhắm mắt và ngủ…. Đó là tất cả những gì tôi làm… Nửa đêm tỉnh giấc vì cơn ác mộng… Tôi mặc thêm quần áo rồi vơ bao thuốc lên cái mái thượng. Trời có mưa nhỏ… Châm xong điếu thuốc tôi ngồi xuống tựa lưng vào lan can… Mọi suy nghĩ cứ mông lung. Từ cái ngày chị dạy tôi đi xe đạp. Lớn hơn tôi có mấy mà cũng bày đặt giữ xe cho tôi tập. Làm tôi ngã dúi dụi mấy lần. Chân tay sướt sát hết. Đã vậy còn bị mẹ mắng nữa. Tôi cũng nghĩ về mẹ. Chẳng biết giờ có hạnh phúc không?

Ngày mẹ bỏ đi tôi cũng hận bà lắm… Nhưng rồi lớn dần khi đã hơi hiểu rằng không thể cứu vãn được nữa thì tôi lại hận bố… Hận cái công việc ông đang làm…Hận cái thói trăng hoa của ông… Rồi lớn thêm chút nữa thì tôi lại hận chính bản thân mình… Tôi thật là tồi tệ… Chẳng được một cái tích sự gì ngoài việc phá hoại… Tôi phá hoại cái tình cảm của bố và tôi… Của chị và tôi… Để rồi tôi bị nhỏ phản bội… Tôi bật cười nửa miệng… Đúng là cuộc sống có đi có lại… Cơn mưa tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u…

Ngày hôm sau tôi nghỉ… Tôi chẳng muốn đi học… Cuối chiều tôi vác con xe máy đi ra quán cafe cũ… Bầu trời âm u nên ai cũng muốn đi thật nhanh để về nhà… Ra đến quán tôi lại gặp nó…

– Vẫn như cũ… – Tôi giơ tay vẫy vẫy nó

Lúc sau hai thằng lại ngồi ngắm đường qua ô cửa sổ kính…

– Tao…. Bây giờ… Học lại… Liệu có kịp không mày? – câu hỏi ngu của tôi làm nó bật cười

– chẳng có gì là muộn cả… Không năm nay thì sang năm thi… Cuộc đời còn dài lắm… Mình còn trẻ mà…

Thế rồi tôi tách rời khỏi cuộc sống của nhỏ hai tuần rồi 1 tháng… Tôi đi học thêm cùng chỗ của nó nhưng khác lớp… Không phải nói chắc ai cũng hiểu.. Tôi muốn thay đổi… Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu… Thi thoảng rảnh tôi lại được Nó kèm…

Tôi và nó bắt đầu thân hơn… Có lần tôi kể cho nó nghe về chuyện gia đình… Không kể chuyện tôi với chị… Thì nó bảo thế này…

– Có lỗi thì phải xin… Xin chân thành một tí thì không ai là không tha thứ cả…

Tôi học ở nó được nhiều điều… Cái nhìn nhận cuộc sống của nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi…

( chap này một số mình copy y nguyên trong quyển sổ của thằng Khoa )

Tôi bắt đầu có cái ước mơ thì đại học… Tôi muốn đi xa khỏi thành phố này… Nhưng tôi lại không ngờ lại có người muốn đi ngang qua cuộc sống của tôi… Tôi gặp em trong tiết trời cuối tháng 12. Em là học sinh mới ở lớp học thêm của tôi… Lần đầu tiên… Ngoài chị… Có một người làm tôi rung động đến thế…

Ấn tượng của tôi là Em có một đôi mắt to thật đẹp…

Em còn có một làn da trắng hồng… Khuôn mặt trái xoan… Tóc ngang vai mái chéo.. Cái mũi không cao như chị nhưng nó rất hợp với khuân mặt…