Chương 6: Trở về

Ở trong khách sạn tầng bốn, cô gái vừa mới tắm rửa xong bọc khăn tắm đi tắm, đúng là cô gái đã có một đêm xuân tối hôm qua cùng Hàn Minh Duệ.

Chỉ là nhìn qua bước chân có chút kì lạ.

Đi từ từ đến trước gương to, tùy ý kéo khăn tắm ra, chỉ thấy thân thể vốn trắng nõn đã hiện đầy dấu vết dâʍ ɭσạи ái muội. Trong gương cô gái chậm rãi vươn tay ôm lấy chính mình, giống như tối hôm qua người đàn ông ôm cô.

Cô gái thở dài, chỉ mới cách xa có hai giờ, cô đã nhớ hắn.

Lấy đồ bên trong ba lô, thay quần áo đã sớm được chuẩn bị tốt ra mặc, lại từ cặp sách lấy ra một tấm ảnh hơi ố vàng được kẹp rất bí mật, dáng vẻ thật cẩn thận có vẻ cô cực kỳ trân quý.

Bên này Hàn Minh Duệ đặt chuyến bay nhanh nhất trở về thành phố A, về đến nhà đã là 3 giờ chiều, Hàn Minh Duệ dùng chìa khóa mở cửa, bình thường Lâm Lan sẽ ở nhà đọc sách! Nhưng, hôm nay lại là không thấy đâu. Hàn Minh Duệ đi lên lầu hai, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ cửa đã nghe được tiếng nôn mửa đứt quãng trong phòng tắm.

Hàn Minh Duệ đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào trong phòng tắm, liền thấy Lâm Lan ôm bồn cầu nôn không ngừng, kinh hãi: “Đây là thế nào?”

“Minh Duệ, Sao anh lại về rồi ?”

“Anh lo lắng cho em, liền bỏ qua buổi lễ về trước, sao lại nôn?”

Lâm Lan xua xua tay ý bảo không có việc gì, mới vừa nôn xong cô có chút vô lực, sau đó đã bị Hàn Minh Duệ ôm vào phòng ngủ.

Đặt vợ ở trên giường đắp chăn đàng hoàng: “Anh đi rót cho em cốc nước.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, Hàn Minh Duệ cầm một cốc nước ấm trở về, đưa cho cô uống: “Là ăn đồ hỏng dẫn đến đau dạ dày sao, chúng ta đi bệnh viện đi?”

Lâm Lan cười lắc đầu “Không có việc gì, đừng lo lắng.”

“Thật sự?”

“Thật sự”

“Được rồi, vậy em ngủ một giấc đi, anh đi xuống dưới lầu tắm.”

“Tắm ở đây đi.”

“Sẽ ồn đến em, ngoan, ngủ đi.” Nói xong, hắn hôn vợ một cái.

Hàn Minh Duệ đi xuống dưới lầu tắm, sương mù mông lung làm hắn đột nhiên nhớ tới cô gái nằm dưới thân hầu hạ ở mình, thân thể trắng nõn trơn trượt cùng với hoa huyệt chật hẹp, du͙© vọиɠ tới lại quá nhanh, vật kia ngo ngoe rục rịch, hắn dựa vào vách tường, hai tay đi vào giữa háng, tự mình động thủ giải toả du͙© vọиɠ.

Tắm rửa xong, Hàn Minh Duệ khóc một cái tắm dài, đột nhiên nghĩ đến cái cái cởϊ áσ tắm dài ra, thực tốt, cô gái kia không biết tình thú, không có lưu lại dấu vết khả nghi ở trên người hắn.

Trở về phòng ngủ, Lâm Lan trên giường cũng không ngủ mỉm cười nhìn hắn.

“Sao còn chưa ngủ?”

Lâm Lan không trả lời, vỗ vỗ mép giường: “Ngồi lại đây, em giúp anh lau tóc.”

Trong nháy mắt Hàn Minh Duệ có hơi chần chờ, nhưng vẫn quản lý vẻ mặt tốt, đưa khen lông cho vợ mình tùy ý ở mép giường cho cô lau tóc.

Lau khô tóc, Hàn Minh Duệ và Lâm Lan cùng nhau nằm trên giường, Lâm Lan như chim nhỏ nép vào trong lòng ngực người đàn ông.

“Minh Duệ, anh có muốn sinh một đứa con nữa không?” Cô thử hỏi.

“Thêm một đứa nhỏ?” Hàn Minh Duệ thất thần: “Chỉ là tuổi anh và em cũng không nhỏ.”

“Chính là bởi vì tuổi lớn, con trai muốn trọ ở trường, anh lại thường xuyên đi công tác, hàng ngày em thường ở nhà một mình.”

Hàn Minh Duệ trầm mặc, hắn một ngày bận rộn không về nhà, nhi tử đã lớn sớm hay muộn cũng muốn cưới vợ sinh con, Lâm Lan một mình ở nhà thật sự quá tịch mịch.

Chỉ là con cái đâu phải muốn liền được, không nói thiên thời địa lợi, tự nghĩ đến điểm này, hắn và Lâm Lan tuổi cũng không còn nhỏ, cho dù có thể mang thai, cũng là sản phụ lớn tuổi, rất nguy hiểm.

Chỉ là, hắn căn bản không có lý do cự tuyệt vợ.

Không đợi được câu trả lời Lâm Lan cũng có chút buồn ngủ, rất nhanh liền ngủ trong ngực người đàn ông.

Hàn Minh Duệ nhìn khuôn mặt của vợ, dần dần vợ ở trước mắt biến thành cô gái kia!

Hàn Minh Duệ lắc đầu, hắn không biết vì sao mình lại nhớ đến cô liên tục như vậy, giống như tất cả đều không thể khống chế được.

Chuyện muốn có thêm con cũng dần dần gác lại, bởi vì Hàn Minh Duệ thật sự quá bận.