Chương 7: Về nhà

Hứa Ái đi vào khách sạn, yêu cầu đổi phòng.

“Thực xin lỗi cô, phòng cô muốn chưa ở được vì khách vừa trả phòng, còn chưa thu dọn kịp.”

“Không cần.”

“Chỉ là…”

“Bây giờ, lập tức, tôi muốn ở phòng kia!”

“Được thưa cô, ngài chờ một lát.”

Hứa Ái được như ý nguyện ở căn phòng này, quả nhiên nơi này vẫn như cũ khi cô rời đi.

Vứt ba lô trên mặt đất, Hứa Ái đi vào mép giường, trên giường lớn một mảnh hỗn độn, chăn bị cuốn ở một bên, trên khăn trải giường trắng như tuyết mơ hồ còn thấy vết máu màu đỏ sậm và tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô cạn.

Liền này nơi này, ở trên giường cái, cô đem thân mình hoàn chỉnh hiến tế cho người đàn ông kia. Không có một tia giữ lại, cam tâm tình nguyện.

Hứa Ái lấy áo tắm dài đáp ở trên sô pha, chắc là người đàn ông đã thay, trên đó phản phất vẫn còn hương vị của người đàn ông.

Hứa Ái giống như cô gái si tình, ôm chặt cái áo tắm của người đàn ông nằm ngã vào vết bẩn trên giường, cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.

Hứa Ái không biết mình ngủ bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ý thức cô còn chưa được trả lại, nhắm mắt lại xem cũng không nhìn xem người gọi đến là ai “Uy”, ai chán ghét như vậy, cô đang mong nhớ người đàn ông mà mình tâm niệm.

“Tiểu Ái, còn ngủ sao?”

“Mẹ?” Hứa Ái có chút tỉnh táo lại, nhìn nhìn đồng hồ, thế mà đã qua hơn một nửa buổi chiều.

“Tiểu Ái con đang ở đâu a, ngày hôm qua cả đêm không về nhà, mẹ và chú Tần rất lo cho con.”

“Con đã biết, một lát nữa con sẽ trở về, mẹ đừng lo lắng.” Hứa Ái không nói nhiều liền tắt điện thoại.

Dùng sức ngửi áo tắm trong lòng ngực, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp tràn đầy sự cô đơn, cô không giữ được hắn a.

Hứa Ái về đến nhà đã là 11 giờ đêm.

Người hầu đã ngủ, biệt thự kiểu châu u nằm trên đoạn đường đẹp nhất trong thành phố nhưng lại không có một chút tình người nào cả.

Đây là nhà sao? Hứa Ái cười nhạo, cười nhạo chính mình, cô đã sớm không có nhà, nhưng mà không sao cô không cần.

Lên lầu, đang chuẩn bị về phòng ngủ, lại bị một tiếng rêи ɾỉ không hề che lấp cô ngừng bước chân.

Cô rất rõ ràng đây là tiếng gì, bởi vì không lâu, cô cũng từng ở dưới thân người đàn ông phát ra tiếng sung sướиɠ cao vυ"t.

Cô không có hứng thú xem xuân cung đồ sống của mẹ cô, chỉ muốn về cái phòng ở cuối hành lang, nhưng đi qua phòng ngủ kia cánh cửa lại hơi hé mở.

Hứa Ái nắm thật chặt ba lô trên tay ba lô, cúi đầu đi qua.

“A! Khải Hùng ~”

Hứa Ái đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đâm vào khe cửa kia nhìn thấy thân thể người đàn ông trần trụi đang tươi cười như chiến thắng nhìn về phía cô

Hứa Ái cắn chặt môi, trầm mặc đứng ở ngoài cửa, nhìn mẹ cô, giống như cɧó ©áϊ động dục, vẫy đuôi lấy lòng người đàn ông, cô lạnh nhạt như một quần chúng.

Người đàn ông tàn ác giống như cố ý, không chút nào thương tiếc kéo người phụ nữ xuống thảm trên mặt đất quỳ bò, vừa dùng tay đánh vào mông thịt của người phụ nữ ở dưới thân nữ, vừa cắm vào huyệt người phụ nữ.

Lúc này hắn đang làm tất cả, nhưng ánh mắt lại như hổ như dừng ở trên người Hứa Ái.

Hứa Ái có chút buồn nôn, cô thu hồi ánh mắt quần chúng, bước vào phòng ngủ thật nhanh, sau đó chạy vọt vào phòng tắm nôn ra.

Một lát, cô giữ vào tường đứng lên, mở vòi hoa sen, tùy ý để giọt nước lạnh băng chảy xuống đầu.

Thu dọn đơn giản, Hứa Ái cảm giác bụng có chút đói, vì xác định đối phương đã ân ái xong, cô mới ăn mặc áo tắm đi xuống lầu.

Hứa Ái dùng lò vi sóng làm nóng sữa bò, bưng cái ly đi lên lầu lại đυ.ng mặt Tần Khải Hùng đang đi xuống lầu.

“Tiểu Ái đã trở về rồi, đói bụng sao?” Người đàn ông cười hài hước, chậm rãi đến gần Hứa Ái.

Hứa Ái bất động thanh sắc lui lui, kêu một tiếng “Chú Tần.”

Người đàn ông cười gật đầu, ngữ khí lại chuyển biến bất ngờ: “Tối hôm qua đi đâu?”

“Tôi….”

“Mẫn Nhu rất lo lắng cho con, con đã lớn như vậy rồi, không nên làm mẹ con lo lắng, đúng không?” “Dù sao mẹ con mỗi ngày đều bị chú làm cho dục tiên dục tử, thật sự không nên làm cho cô ấy lo lắng chứ?”

“!”

“Chú Tần, cháu xin lỗi, sau này sẽ không làm mẹ lo lắng, cháu có chút mệt, muốn đi ngủ.” Cô muốn chạy, chỉ là Tần Khải Hùng không cho.

Hắn cản đường cô đi.

“Tiểu Ái, đừng có khıêυ khí©h điểm mấu chốt của tôi.” Hắn đột nhiên ra tay, kéo phần áo tắm trên vai cô ra, ở chiếc cổ trắng đầy dấu màu xanh tím.

“Chú! Buông ra.”

“Hừ, nhớ rõ lời chú nói không, chỉ cho cháu hai năm, hai năm sau, chú sẽ làm cho cháu cầu xin bò lên giường chú.” Tần Khải Hùng buông ra tay cô, đắc ý dạt dào đi xuống lầu.

Ác ma này, mẹ cô còn chưa đủ, thế mà còn muốn chiếm hữu cô.