Chương 3: Mất hồn

"Chào buổi tối, cô hôm nay rất xinh đẹp" Tôi nhếch khóe miệng với Oda Yuki và tự nhiên khen ngợi cổ. Tôi thấy cô ấy nháy mắt với tôi với đôi lông mi dài đen nhánh đáp lại. Cô ấy dẫn tôi đến chỗ ngồi đã đặt trước, sau khi ngồi xuống tôi nói:"Trước tiên cho tôi một li nước trái cây, tôi phải đợi đến tám giờ mới ăn"

"Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị nước trái cây cho anh trước, vui lòng đợi một lát" Oda Yuki cười với tôi, sau đó liền xoay người rời đi.

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi chuẩn bị xem tin tức ngày hôm nay. Và ngay sau khi ngón tay đeo nhẫn bên phải của tôi bắt đầu vuốt trang web, từ khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong phòng vip lúc trước. Tôi ngay lập tức dán mắt vào người đàn ông xinh đẹp, đeo một cặp kính vuông gọng dài màu nâu, đôi mắt ẩn sau cặp kính cận trong suốt vẫn hút hồn như vậy. Đuôi mắt hơi hếch lên trông rất cuốn hút. Anh ta đang dùng bữa với một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Người phụ nữ đang cầm một cuốn sổ và nói chuyện với anh ta. Người phụ nữ cầm một cây bút bạc trên tay phải, vẽ và phác họa trên sổ, hình như là đang bàn công việc...tôi đoán vậy.

Đôi khi anh nheo mắt và mỉm cười, đôi khi anh chăm chú lắng nghe lời người phụ nữ đối diện, đôi khi lại cụp mắt xuống giơ chiếc cốc lên nhấp một ngụm màu đỏ, đôi khi thản nhiên đưa mắt về phía cửa chính của cửa hàng. Đường cong của chiếc mũi Hy Lạp thanh tú trên khuôn mặt, màu môi trông khá mềm mại, chiếc cằm thon gọn, đường nét tinh tế làm cho khuôn mặt ấy càng thêm tao nhã. Không biết có người nào khác mê mẩn khuôn mặt xinh đẹp này của anh ấy như tôi không nhỉ? đặc biệt là phụ nữ.

Đôi mắt anh nhẹ nhàng lướt qua và rơi vào tầm mắt của tôi. Lông mi anh chớp chớp với tôi hai lần, điều đó có nghĩa là gì? Cố ý hay vô tình? Anh ấy đang nói gì với tôi? Hai cái chớp mắt kia như chạm vào thứ gì đó trong lòng, giống như ánh điện lóe lên, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, tê dại, chuyện gì đang xảy ra, cảm giác như...

"Anh Masahiko, nước trái cây của anh" Giọng nói của Oda Yuki đập vào mắt tôi, nụ cười của cô ấy vẫn gợi cảm như vậy. Cô ấy nói thêm

"Hãy dùng từ từ"

"Cảm ơn" Tôi cười đáp lại, nhưng vội vàng đưa mắt nhìn khuôn mặt anh. Anh ta đứng dậy, mặc quần áo như trước và rời khỏi chỗ ngồi với người phụ nữ mà không để lại cho tôi một lời nhắn nào.

Người phụ nữ lấy thẻ tín dụng ra để thanh toán hóa đơn, anh dùng tay trái đẩy phần tóc mái dài trên trán, vẫy tay với cô, quay người bước ra ngoài cửa nhà hàng mà không đợi người phụ nữ. Cơ thể tôi thực sự đứng lên và theo bước chân anh ta về phía cổng. Ra đến cửa thì thấy anh ta lên Taxi, đóng cửa rồi phóng xe đi thẳng. Tôi đứng sững trước cửa khoảng 20 giây và đi ngang qua người phụ nữ. Người phụ nữ trông rất quen, nhưng tôi không thể gọi tên cô ấy.

"Anh Masahiko?" Thay vào đó, cô ấy gọi tên tôi.