Chương 4: Duyên phận sắp đặt

Tôi quay lại nhìn cô ấy và tự nghĩ:"Cô là...?"Đôi môi đỏ mọng của cô ấy hơi rộng và dày, có thể coi là rất gợi cảm. Cô ấy cười với tôi và nói:

"Tôi là Chikusa Asami đến từ nhà xuất bản Fuwen" Cô ấy lấy ra một tấm danh thϊếp từ hộp đựng danh thϊếp bằng da và đưa cho tôi.

Sau khi suy nghĩ về nó, cuối cùng tôi nhớ ra rằng cô ấy đã từng giúp Na Na xuất bản một cuốn sách:

"A...Biên tập viên asami, xin chào cô"

"Thật trùng hợp khi anh Masahiko cũng đến ăn ở đây?" Asami hỏi.

Tôi cười và nói" Ừ, tôi đang đợi Na Na" Tôi đang nghĩ, có lẽ cổ quan người kia nên lại hỏi:

"Biên tập viên Asami, tôi tò mò muốn hỏi, người ăn tối với cô vừa rồi là ai?"

"Ồ, ý anh là Nhật Dương?" Asami nói.

"Nhật Dương..." Tôi lặp lại tên anh ấy.

"Dạ Nhật Dương, anh ấy là tác giả hợp đồng của cuốn sách xuất bản gần đây của chúng tôi"

"Dạ Nhật Dương...một cái tên chói sáng như mặt trời, khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên một lần nữa.

"Anh Masahiko biết anh ấy không?" Asami hỏi.

"Tôi không biết" Tôi nói.

"Hôm khác có dịp tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau"

"Vậy thì chắc sẽ phiền cho cô biên tập lắm nhỉ. Nếu vậy xin nhờ vào cô rồi"

Tôi quay lại chỗ ngồi tiếp tục uống nước ép trái cây, đợi Na Na, nhưng đều nghĩ về Nhật Dương.Tôi nhân tiện tra cứu thông tin về Nhật Dương trên mạng, người này đến từ Kumamoto, năm nay ba mươi tuổi.

Ngay khi tôi đang mê man, Na Na đã xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy cau mày bối rối nhìn tôi hỏi:

"Anh suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Ý thức của tôi trở lại thực tại với giọng nói của cô ấy, tôi hằng giọng nói:

"Em đến đây, gọi món đi, có đói không hửm?"

"Thật may là em đã nhét vào ít bánh mì" Ánh mắt Na Na trừng mắt nhìn tôi.

Để thoát khỏi cái nhìn của cô ấy, tôi yêu cầu người phục vụ gọi món. Sau khi gọi món, tôi thản nhiên nói:

"Anh vừa gặp Chikusa Asami"

"Đã lâu không gặp cô ấy" Na Na vừa uống nước vừa nói.

"Cô ấy đưa một nhà văn đi ăn tối" Tôi nói.

"Ồ...ai vậy?" Na Na tò mò lếc nhìn tôi.

Thấy cô ấy nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi do dự một lúc rồi nói:

"Dạ Nhật Dương, em đã nghe nói chưa?"

Cô ấy nói:"Ồ...!" và cười" Em nghe rồi, sao anh không biết?"

Tôi tự hỏi "Ừm...?"

"Haha, cuốn sách gốc của "Seven Moons", đạo diễn Masahiko, tác giả ban đầu của vở kịch sân khấu mà anh đã đạo diễn!" Na Na cười thành tiếng.

"Ồ..." Tôi chợt nhận ra, tôi nghĩ thật nực cười, tôi không biết kịch bản là từ sách gốc, tôi luôn cho rằng đó là ý tưởng của chính Na Na:

"Haha, anh đã bị em giam trong bóng tối lâu rồi đấy..."

"Không phải em đã nói với anh rồi sao? Seven moons được chuyển thể từ sách

nhưng chỉ có những điều chỉnh nhỏ, không chỉnh sửa lớn" Na Na là một người phụ nữ có lòng tự tôn mạnh mẽ.

"Đúng vậy, em không chỉ nói một lần" Giọng điệu tôi có chút trách móc. Tôi không nói gì nữa mà đưa mắt trở lại trang web trên điện thoại di động.