Chương 11: Chó con hơi sợ.



Cảnh quay tiếp theo vẫn là Cố Bách và Nguyên Vọng phối hợp, vẫn giống cảnh trước là…… Tranh chấp. Dù sao quan hệ của hai nhân vật chính luôn là tương ái tương sát, cường cường quyết đấu không chịu thua.

Nhưng mà tranh chấp lần này không giống với lần trước, tranh chấp lần trước là vì quan điểm bất đồng, còn lần này lại là đấu đá âm thầm.

Nguyên Vọng thở dài, thầm nghĩ coi như bản thân đang nói chuyện với rác rưởi.

Cố Bách thở dài, thầm nghĩ coi như chính mình nói chuyện với chó.

Như cũ vẫn là cảnh thư phòng, bên ngoài sương mù lượn lờ, bầu trời không rõ sáng tối, vạn vật giống như khoác lên mình một tầng vải sa mỏng bí ẩn hỗn độn.

Thái tử đưa lưng về phía lâu chủ, giọng điệu trầm thấp, “Ngươi thật sự muốn đi?”

Hắn liền đứng ở ngay trước bàn, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.

Lâu chủ chống tay lên khung cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hạ giọng nói: “Ta muốn đi mang Văn Yến trở về.”

Lâu chủ trên người mặc khôi giáp mang lúc xuất chinh, hắn muốn đi.

“Ngươi……”

Thái tử nhắm lại hai mắt, trong lòng suy tính, cuối cùng xoay người, tựa như đã không thể nhịn hỏi, “Ngươi đi, chẳng lẽ là vì Văn Ca? Bọn họ đều đã chết……!”

Văn Ca là em trai Văn Yến, là vị công tử nổi tiếng trong thành, tính cách dịu dàng diện mạo anh tuấn, sau khi nghe tin Văn Yến chết cũng bệnh mà chết.

Mẹ nó!

Lâu chủ tức giận vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, ngươi hiểu ta vì sao lại muốn đi ra ngoài.”

“Ta không hiểu.”

Thái tử ngực hơi hơi phập phồng, nói: “Chẳng lẽ ngươi đối với Văn Ca vẫn còn……”

Lâu chủ xoay người, “Đó là tin đồn. Văn Ca…… Đã chết, nếu ta thật sự có cái gì với hắn, ta đường đường là Trấn Ác Lâu lâu chủ, cũng không đến mức để hắn không kịp chạy chữa mà chết……”

Thái tử nói: “Vậy mọi người đều nói Ta và Văn Ca bề ngoài giống nhau, lúc ngươi nhìn ta, đã từng cảm thấy hối hận khi không kịp cứu chữa cho Văn Ca hay không?”

Lâu chủ ấn huyệt Thái Dương, nói: “Điện hạ, Văn Ca là thư đồng của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hề hối hận sao? Năm đó Văn Ca thiếu chút nữa li vàoền được gả Đông Cung làm phi.”

Một cơn gió thổi qua, thổi bay giấy tuyên thành trên mặt bàn.

Thái tử đưa tay ấn tờ giấy về chỗ cũ, đưa mắt nhìn theo lâu chủ về phía ngoài cửa sổ, nhìn về chỗ xa hơn, nói: “Ta vô số lần hối hận, năm đó ta nên dẫn hắn đi Tân Châu tuần tra. Chính vì nguyên nhân này, ta có thể hiểu suy nghĩ của ngươi. Ta lại càng muốn hỏi……”

Cố Bách hít sâu vài lần, chuẩn bị tâm lý thâtj lâu, mới có thể làm mình mở miệng nói ra câu thoại tiếp theo với Nguyên Vọng.

“Ngươi đã từng xem ta như……” Thái tử rũ mắt nói: “Thế thân của hắn.”

Đậu má.

Cố Bách trong lòng chửi thầm.

Tần Chu nhìn hai người, trong lòng kì diệu.

Thẩm Nhiên cũng kì diệu.

Mọi người đều thực kì diệu.

Giới giải trí thật loạn.

Lúc Nguyên Vọng định nói lời tiếp theo trong kịch bản, Tần Chu đứng dậy nói: “Cắt!”

Tần Chu khóe miệng run rẩy, cũng không biết nói gì cho tốt.

Tần Chu dùng khuỷu tay huých Thẩm Nhiên, nói: “Cậu nói đi.”

Thẩm Nhiên: “……”

Thẩm Nhiên: “Cậu nói.”

“Làm sao vậy?” Cố Bách nhíu mày.

Tần Chu sờ sờ cằm, nói: “Chỗ này là hai nhân vật chính đang ngoài mặt tranh đấu mặt khác đang ngầm thể hiện tình cảm, các cậu đừng diễn giống như hai người là kẻ thù như vậy! Vốn dĩ là hai người tương ái tương sát sao bây giờ chỉ còn mỗi tương sát thôi vậy.”

Nhân viên đoàn phim đứng bên cạnh Tần Chu không thể nhịn nổi cười.

Tần Chu nói: “Còn có hai ngươi diễn xuất không đúng chỗ! Sao lại thế này Văn Ca chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi không được lộ mặt, hai cậu đừng diễn như là cả hai đang yêu hắn.”

Bộ phim này nghiêng về kể chuyện, cảnh diễn cảm tình không nhiều, thái tử và lâu chủ gút mắc cảm tình duy nhất là cả hai hiểu lầm nhau đều thích Văn Ca, nhưng trên thực tế lâu chủ đối Văn Ca chính là quan tâm hắn như em trai của mình, thái tử cũng thế, có thể nói cảm giác tồn tại của Văn Ca chỉ là trên vài câu thoại, cũng không quan trọng đến thế.

Nhưng mà Cố Bách cùng Nguyên Vọng diễn xuất ra, lập tức không thích hợp.

Tần Chu dở khóc dở cười, nhìn vào Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên rũ mắt không nói chuyện.

Tần Chu tiếp tục nói: “Tình yêu! Hai ngươi đối lẫn nhau có chút cảm tình và chân ái được không, hai người chính là diễn viên.”

“……”

Hai người diễn lại một lần, tuy rằng trong lòng đang muốn băm đối phương, nhưng dù gì cũng là diễn viên, vẫn phải dùng kỹ thuật diễn làm như đối với người kia có chút cảm tình.

Rốt cuộc đoạn này, thái tử là bởi vì không muốn lâu chủ gặp nguy hiểm, muốn ngăn cản hắn, lời nói quan tâm nói ra lại thành lời ghen tuông. Mà lâu chủ lại là canh cánh trong lòng việc năm đó Văn Ca thiếu chút nữa đã trở thành nam phi của Thái tử, cũng vội vã muốn trước khi xuất chinh làm rõ ràng.

Sau khi quay xong, Tần Chu và Thẩm Nhiên hai người đi đến ngồi xuống trước máy xem lại.

“ừm……”

Tần Chu sờ sờ cằm nói: “Vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm, tôi mở lại lần nữa, chỉnh chậm, lão Thẩm cậu nhìn kỹ xem?”

Thẩm Nhiên gật đầu.

Sau đó Thẩm Nhiên: “……”

Đậu, nơi nào cũng không thích hợp cả.

“Nếu ta thật sự đối với hắn có cái gì, ta đường đường Trấn Ác Lâu lâu chủ, cũng không đến mức làm hắn không kịp chạy chữa mà chết……”

“Ta vô số lần hối hận, năm đó ta hẳn là dẫn hắn cùng đi Tân Châu tuần tra.”

—— chỉ tiếc lúc ấy ta không đủ quả quyết, không cùng hắn ở bên nhau, không bảo vệ hắn thật tốt.

“Văn Ca là thư đồng của ngươi, năm đó thiếu chút nữa liền gả vào Đông Cung làm phi.”

—— lời nói như đang trách móc tình địch, lúc đó ngươi đã ở bên cạnh hắn, vì sao không có bảo vệ hắn?

“Ngươi đã từng coi ta là thế thân của hắn chưa.”

—— lời thoại vốn dĩ mang ý tủi thân lại bị Cố Bách nói ra giống như đang ghen tuông, làm người nghe hiểu lầm thành, chẳng lẽ ngươi hiện tại còn yêu hắn?

Hoàn toàn thay đổi thành ý tứ khác.

Thẩm Nhiên đã không có cách nào hình dung ra Văn Ca.

“Cậu hiểu ý của tôi đúng chứ?” Tần Chu bất đắc dĩ nói : “Tuy rằng diễn xuất không có vấn đề, nhưng mà xem cẩn thận một chút, phân tích lâu rồi là có thể phát hiện không thích hợp.”

Tần Chu: “Tôi tìm Cố Bách giáo dục tư tưởng một chút, cậu đi tìm Nguyên Vọng nói chuyện.”

“Ừ.”

Thẩm Nhiên kéo Nguyên Vọng đến một bên, nói thẳng: “Đoạn diễn này có chỗ nào cậu không phân tích được cảm xúc không.”

Nguyên Vọng nắm chặt kịch bản, dừng một chút không nói chuyện.

Thẩm Nhiên nói: “Tôi thấy cậu phân tích cảm xúc những đoạn trước của kịch bản khá tốt.”

Nguyên Vọng nhận lấy bình nước mà nhân viên đoàn phim đưa cho hắn, vừa uống vừa nói: “Thật ra là bởi vì…… trước đây diễn tập là cùng anh diễn, lần này là Cố Bách, tôi có chút không quen.”

“Tại sao lại không quen? Cậu chính là diễn viên.” Thẩm Nhiên có chút bất mãn nói: “Còn phải chọn người diễn cùng? Tương lai ngươi còn phải cùng vô số nam diễn viên nữ diễn viên đối diễn.”

Nguyên Vọng thầm nghĩ, ngoại trừ Cố Bách, đổi lại những người khác hắn cũng không cảm thấy gì.

Đây cũng không phải do hắn chọn người, là không không thể nào cùng tên tình địch rác rưởi này diễn cảm tình.

Ngoài đời hắn và Cố Bách là tình địch, đóng phim lại muốn cùng Cố Bách tình chàng ý thϊếp.

Má nó, nghĩ lại lập tức nổi da gà.

“Cũng không phải như vậy.” Nguyên Vọng hơi hơi cúi đầu, ghé sát vào Thẩm Nhiên nhẹ giọng cười nói: “ Tôi bây giờ là người của anh, cùng người khác diễn tình nhân, tôi cảm thấy khó chịu.”

Thẩm Nhiên cả người cứng đờ.

Độ ấm và bầu không khí hôm qua đột nhiên trở lại, Thẩm Nhiên tự nhủ chính mình không cần nghĩ nhiều, có chút đề phòng ngửa ra sau nói: “Không cần để…… công việc và sinh hoạt cá nhân lẫn lộn với nhau.

Nguyên Vọng lại dựa đến càng gần, Thẩm Nhiên mơ hồ có thể cảm giác được Nguyên Vọng hơi thở phả vào trên tai hắn.

“Nhưng mà anh nhìn tôi, làm tôi cảm thấy…… Giống như đang trốn anh làm chuyện xấu, sợ anh tức giận.”

“……”

Trước chuyện tối hôm qua, Thẩm Nhiên còn không có ý thức được Nguyên Vọng có thể chủ động tán tỉnh hắn như vậy.

Thẩm Nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ, Nguyên Vọng vẫn là Nguyên Vọng trước đây, nhưng mà…… Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó đã thay đổi.

Giống như càng chủ động hơn?

“Tôi…… Sẽ không.” Thẩm Nhiên đứng thẳng bất động, nhíu mày nói: “Đây là công việc.”

Nguyên Vọng cũng biết, nhưng mà hắn còn phải làm quen một chút, cho nên phải cùng Cố Bách thử lại vài lần mới được.

Cho dù thế nào cũng phải khắc phục, chung quy không thể diễn hỏng bộ phim này,hắn tin Cố Bách cũng đang cố gắng khắc phục, chỉ là Nguyên Vọng không nhịn được muốn trêu Thẩm Nhiên, cố ý nói: “Thật vậy sao?”

“Cậu có thể……” Thẩm Nhiên rũ mắt, thấp giọng nói: “Tưởng tương thái tử là tôi, nếu thật sự khó khăn như vậy.”

Thẩm Nhiên thầm nghĩ, chim hoàng yến cần chuyên nghiệp đến mức đây sao.

Lời này nói ra làm hắn cảm thấy quá xấu hổ, Thẩm Nhiên không có nhìn Nguyên Vọng biểu cảm, chỉ nghe hắn nói, “Được.”

“Nếu là anh, tôi đây khẳng định sẽ yêu đến mức nói chuyện lắp bắp.”

……

Lần thứ ba diễn lại, Cố Bách và Nguyên Vọng cảm xúc rốt cuộc đúng chỗ.

Lâu chủ chắp tay sau người, nghiêm túc nói: “Ta chưa bao giờ xem ai là thế thân của ai cả.”

“Người chết đã chết, quan trọng là người còn sống,Lại nói……”

Mới nghiêm túc được vài câu, lâu chủ lại nhịn không được lộ ra thái độ không đứng đắn, cười tủm tỉm nói: “Người trong lòng ta là ai, ngươi còn không rõ ràng lắm sao, ca?”

Tần Chu dừng một chút, trong kịch bản lời thoại không hề có phía sau từ “Ca” kia, đó là Nguyên Vọng chính mình thêm vào.

Nhưng mà trạng thái không tệ, hơn nữa thêm vào không có gì không hợp, Tần Chu cũng không để ý.

Tần Chu không nghĩ nhiều như vậy, Bình thường những quyển tiểu thuyết tình yêu như thế này vai chính luôn gọi ca ca, ba ba tán tỉnh lẫn nhau.

Nhưng mà ngồi ở bên cạnh Tần Chu Thẩm Nhiên, lỗ tai xoạch một cái liền đỏ.

Đây hẳn là…… Bởi vì nguyên tác.

Không phải vì lí do gì khác.

Vô luận như thế nào, cảnh diễn này cuối cùng cũng hoàn thành.

Khả năng Tần Chu cũng không nghĩ tới, đấu đá đánh nhau, những cảnh quay lớn diễn một lần liền hoàn thành, nhưng cảnh diễn tình cảm lại phải quay đi quay lại đến lần thứ ba.

Nhìn Cố Bách diễn xong cảnh này như phi thăng thành công, Nguyên Vọng nhướng mày, tay vuốt tua vải bên hông, đảo mắt nhìn Cố Bách cười nói: “Ây da, quả nhiên coi như thế thân liền diễn tốt hơn nhiều.”

Cố Bách sắc mặt trầm xuống.

Nguyên Vọng lạnh lùng nói: “Vốn dĩ rất buồn nôn, quả nhiên xem như người khác lập tức tốt hơn, rốt cuộc trước mắt có diễn như thế nào thì cũng chỉ là cái thùng rỗng.”

Cố Bách chỉ cảm thấy ghê tởm, đặc biệt là Thẩm Nhiên và Nguyên Vọng thật sự có qua lại với nhau.

“Bệnh cũng không nhẹ nhỉ, làm thế thân còn mốn tìm cảm giác nổi trội.” Cố Bách ngữ khí kì quái nói: “Xem ra thật sự thích làm thế thân của người khác.”

Nguyên Vọng nhướng mày.

Ái chà, tức giận, còn mắng chửi người.

Vừa lúc lúc này Thẩm Nhiên đi tới.

Nguyên Vọng tính toán vừa vặn.

Thẩm Nhiên gần nhất liền thấy Cố Bách đang mắng người, ngay sau đó ánh mắt lạnh xuống che trước mặt Nguyên Vọng, lạnh lùng nói: “Ở phim trường tức giận quát mắng người mới, Cố ảnh đế thật biết lên mặt.”

Cố Bách: “……”

Cố Bách nghẹn lời, không thể nhịn được nữa, không muốn đôi co với Thẩm Nhiên, xoay người bỏ đi.

Thu dọn xong, đoàn phim chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Nguyên Vọng lập tức cởi đi áo choàng cổ trang vừa dày vừa nặng.

“Anh muốn đi đâu?”

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng đang cố ý chạy đến bên cạnh mình cởϊ qυầи áo, ánh mắt tránh đi nói: “Đi lên tường thành nhìn xem.”

Kế tiếp là một cảnh quay lớn, yêu cầu rất nhiều diễn viên quần chúng hoá trang thành tang thi, cánh rừng cùng tường thành cũng phải đặc biệt chuẩn bị, ước chừng sẽ mất một khoảng thời gian chuẩn bị.

“Vậy, tôi đi cùng anh.”

Nguyên Vọng kế tiếp không có lời thoại, đều là diễn cảnh đánh nhau, không cần đọc kịch bản.

Muốn trèo lên tường thành đầu tiên phải đi qua một cánh rừng nhỏ.

Rạng sáng mặt trời còn chưa ló dạng, trong rừng sương mù lượn lờ, đen như mực còn có từng đợt gió lạnh, tuy rằng cách đó không xa chính là lều của đoàn phim, thậm chí có thể nghe thấy nơi xa truyền đến âm thanh ồn ào, Nhưng mà vẫn có chút ghê người.

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng.

Nguyên Vọng chú ý tới Thẩm Nhiên tầm mắt, dừng một chút, tiến lên ghé sát vào Thẩm Nhiên, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Thẩm Nhiên.

Trực tiếp thể hiện sợ hãi sẽ quá giả, trong trường hợp này “Vô cùng sợ hãi” “Ra vẻ kiên cường”.

Thẩm Nhiên nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, Không phải có tôi ở đây rồi sao?”

Nguyên Vọng gật đầu, “Ừ đúng vậy, tôi không sợ.”

Đúng lúc này, đằng xa có hai con tang thi đi đến.

Trong sương mù mờ mịt, hai người bộ mặt dữ tợn, hai nữ tang thi cả người thối rữa thong thả đi ngang qua.

Nguyên Vọng; “……”

Thẩm Nhiên: “……”

Tuy biết đây là hướng đi đến WC, diễn viên quần chúng đang trên đường đi WC, nhưng hiệu quả trang điểm quá xuất sắc.

Nguyên Vọng còn không nghĩ ra phải phản ứng như thế nào, cũng chỉ cảm giác trước mắt cảnh sắc nhoáng lên, tiếp theo hai chân cách mặt đất.

—— Thẩm Nhiên trực tiếp đem Nguyên Vọng bế lên, là tư thế bế công chúa thường thấy.

Nguyên Vọng: “???”

Nguyên Vọng vẻ mặt ngơ ngác.

Tuy rằng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Nhưng mà…… Hắn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng lắm?

Thẩm Nhiên nghiêm túc nói: “Đừng sợ.”

Nguyên Vọng đầu tiên là âm thầm khen ngợi thể lực và lực tay của Thẩm Nhiên, sau đó cười tủm tỉm dựa đầu vào trước ngực Thẩm Nhiên, nói: “Có anh ở đây tôi không sợ.”

Không hề cảm thấy hắn so với Thẩm Nhiên cường tráng làm ra động tác này có gì không đúng.

Cố Bách đang chuẩn bị đi lên tường thành nhìn xem từ phía sau đi tới, liền thấy một màn khiến hắn đau mắt.

Cố Bách: “???”

Cố Bách chỉ cảm thấy mắt đau, lạnh lùng nói: “Nguyên Vọng ngã gãy chân rồi?”

Cố Bách thật sự không thể nhịn được nữa, má nó tên nam trà xanh này, suốt ngày giả vờ giả vịt, mê hoặc Thẩm Nhiên đến không phân biệt được đúng sai.

Nguyên Vọng tạm dừng một giây, sau đấy liền vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Nhiên, mặt dày không biết ngại nói: “Tôi hơi sợ.”

Cố Bách: “……”