Chương 10: Cái ôm của Chó con.

Thẩm Nhiên nhìn một qua một lần đoạn kịch bản này nói: “Đoạn kịch bản này là một phần rất quan trọng, điểm quan trọng cho thấy nội dung của bộ phim, đưa ra vấn đề về lòng người, cũng là đoạn khiến người xem cảm nhận rõ ràng nhất sự khác biệt về suy nghĩ của hai nhân vật chính.”

Tướng quân Văn Yến hiện đang ở ngoài thành lại còn thành tang thi, mở cổng thành mang thi thể hắn về hay là mặc kệ?

Ngũ Lãng kiên quyết muốn mở ra cửa thành mang Trấn Ác Lâu tinh nhuệ ra khỏi thành mang thi thể của Văn Yến msng về, hành độg này rất nguy hiểm, nhưng Ngũ Lãng dù có phải bỏ mạng cũng quyết tâm đi làm, đây là điều hắn khăng khăng một mực phải làm, là điều mà khắc sâu vào máu làm quân nhân của hắn.

Mà thái tử lại kiên quyết phản đối, hắn phải cân nhắc được mất và bá tính trong thành.

Thẩm Nhiên nói: “Tôi nói thật, một đoạn diễn này hai người các cậu không ai đạt tiêu chuẩn cả. Các cậu hiểu đoạn kịch này là sự tranh chấp giữa thái tử và lâu chủ, nhưng điểm quan trọng của đoạn này không phải là cãi nhau, mà là ở bất đồng quan điểm, còn tại sao lại bất đồng, các cậu tự nghĩ xem đi.”

“……” Cố Bách thay đổi sắc mặt, sau đấy liền cầm kịch bản lên đọc, không hé răng.

Thẩm Nhiên nói: “Chỉ là thái tử tính cách hướng nội, Nguyên Vọng đoạn này biểu hiện ra ngoài, cảm xúc cao trào càng khó nắm bắt , có lúc chưa đủ cảm xúc hoặc có lúc lại cảm xúc quá mãnh liệt.”

Nếu có thể hoàn mỹ khống chế cảm xúc của bản thân còn yêu cầu nhiều king nghiệm thực tế, Thẩm Nhiên cảm thấy cưỡng cầu Nguyên Vọng cũng chưa chắc đã hoàn thành được, vì thế dứt khoát lấy bút máy trong túi ra, từng câu từng câu khoanh tròn đánh dấu.

Tần Chu ngồi ở một bên, hiếm khi mới thấy Thẩm Nhiên giảng diễn cho người khác, cười tủm tỉm mà nhìn hắn.

Đối với bộ phim điện ảnh này, Tần Chu chỉ nghĩ làm thế nào để cảnh quay được đẹp nhất , nhưng Thẩm Nhiên không phải đạo diễn chuyên nghiệp, có lẽ là vì bảo đảm cốt truyện không có gì sai sót, Thẩm Nhiên đều sẽ trước tiên sẽ nghiên cứu kịch bản thật kĩ cùng biên kịch động bút sửa lại kịch bản, vì vậy Thẩm Nhiên so với hắn càng hiểu kịch bản hơn.

Thẩm Nhiên cầm kịch bản của Nguyên Vọng ngồi xuống một bên, Nguyên Vọng kéo ghế ngồi vào bên cạnh Thẩm Nhiên , cúi đầu nhìn vào kịch bản trong tay Thẩm Nhiên.

“Anh giỏi quá.”

Thẩm Nhiên theo bản năng mà đưa tay đẩy ra đầu Nguyên Vọng đang đến gần.

“Đừng nghịch.”

Cố Bách: “……”

Cố Bách có chút ê răng, xoay người đi uống nước.

Cũng chỉ có Nguyên Vọng mặt dày mới có thể làm vậy để lấy lòng người khác, hắn khinh thường làm như thế.

Cũng chỉ là giúp hắn chú thích vào kịch bản thôi, hiện tại Thẩm Nhiên đối với Nguyên Vọng là cảm giác mới mẻ, trước kia Thẩm Nhiên đang theo đuổi hắn không phải cũng……

Hình như thật sự không giúp hắn như vậy lần nào.

Cố Bách: “……”

Cố Bách “Bang” ném kịch bản xuống bàn, cầm lấy bình nước vừa đặt xuống bên cạnh lên tiếp tục uống.

Chỉ tốn khoảng năm phút, Thẩm Nhiên đã giúp Nguyên Vọng ghi chú những chỗ cần lưu ý vào kịch bản.

Nguyên Vọng nhận lấy nhìn qua, ngay sau đó sửng sốt.

Mỗi một câu thoại phía sau đều có khung chú thích, bên trong đánh dấu cảm xúc, không chỉ có như thế, chữ nào cần nhấn mạnh, chữ nào thả nhẹ, chỗ nào yêu cầu nâng cao âm lượng và cảm xúc, chỗ nào yêu cầu kìm nén cảm xúc, Thẩm Nhiên giống như giảng giải cho học sinh cấp một, hắn như muốn mỗi một chữ âm lượng nói ra như thế nào cũng chú thích ra một lượt.

Trong nháy mắt kịch bản của Nguyên Vọng đều là màu sắc của bút ghi nhớ.

Thẩm Nhiên bình tĩnh nói: “Mười phút, tất cả các chi tiết của đoạn này đọc qua một lần.”

“Làm cho những thứ này thành phản ứng bản năng theo biểu diễn của cậu, cậu cần lưu ý những từ mà bản thân có thể sẽ phát âm không rõ ràng.” Thẩm Nhiên nói: “Những từ dễ dàng đọc thiếu tôi cũng đã đánh dấu ra giúp cậu, chính cậu tự chú í một chút.”

Nguyên Vọng nhìn kịch bản, chân thành nói: “Anh thật lợi hại.”

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng, nói: “Không cần khen tôi, cậu diễn cho tốt là được.”

Thẩm Nhiên có thể rõ ràng thấy Nguyên Vọng lỗ tai cẩu khích thích vểnh lên biến mất không thấy nữa.

Thẩm Nhiên: “……”

Dừng một chút, Thẩm Nhiên nói: “Buổi tối đến phòng tôi, phần diễn ngày mai tôi dạy trước cho cậu.”

Sau đó Thẩm Nhiên rõ ràng thấy Nguyên Vọng trên đỉnh đầu xuất hiện ảo ảnh hai cái lỗ tai, bạch bạch bạch vẫy không ngừng.

“Được!”

Thẩm Nhiên nghĩ thầm hắn có khả năng là điên rồi, hắn xác thật là không dạy người khác, giúp Nguyên Vọng viết chú thích còn có thể nói là bởi vì bất mãn Cố Bách ỷ thế hϊếp người, nhưng một phần…… Có lẽ là bởi vì đang điều tra Cố Bách, cũng không có dự định để hắn tiếp tục nổi tiếng ở giới giải trí nữa cho nên hy vọng Nguyên Vọng có thể nổi tiếng hơn hắn, cũng có lẽ là Nguyên Vọng thật sự có thiên phú.

Cũng có thể là…… Biểu hiện lúc chiều của Nguyên Vọng quá bắt mắt, cực kỳ giống hắn trước kia.

……

Đêm đến.

Địa điểm quay phim của đoàn được chọn ở chỗ này, đó là bởi vì tòa cổ thành này có tường thành được bảo tồn không tồi, bên ngoài có một cánh rừng cũng rất phù hợp.

Trước khi đoàn phim tới chỗ này vẫn luôn là một địa điểm du lịch, bởi vậy xung quanh đều có phòng trọ dân sinh, đoàn phim trực tiếp bao luôn nhà trọ ở đây, tạm thời không mở ra tiếp khách.

Thẩm Nhiên và Tần Chu ở chung một gian phòng, lúc Nguyên Vọng tới phòng tìm hắn, Tần Chu nói Thẩm Nhiên cầm kịch bản ra ngoài đi dạo, bảo Nguyên Vọng đi lên tường thành tìm hắn.

Nguyên Vọng đi theo bậc thang trèo lên tường thành, liền thấy Thẩm Nhiên tay chống tường nhoài người xuống xem, không biết suy nghĩ cái gì.

“Thẩm tổng.” Nguyên Vọng cười nói: “Chỗ này không lạnh sao?”

Thẩm Nhiên lắc đầu.

Nguyên Vọng đứng ở Thẩm Nhiên bên cạnh, học theo hắn nhìn xuống xem.

Lọt vào trong tầm mắt chính là vô số lều trại do đoàn phim dựng lên cùng đằng xa rừng cây không nhìn thấy điểm kết thúc.

“Thẩm tổng đang suy nghĩ chuyện gì?”

Thẩm Nhiên nói: “Kịch bản.”

“Vậy có thể tâm sự với tôi không? Có lẽ trò chuyện cung tôi liền có thể nghĩ thông suốt.”

Thẩm Nhiên một tay nhè nhẹ nắm tay, một tay nhéo kịch bản nói: “Tôi nói chuyện không được rõ ràng lắm.”

“Tại sao?”

Thẩm Nhiên nhíu mày, “Giọng điệu kỳ quái.”

“Rất kỳ quái sao?” Nguyên Vọng cười nói: “Ai nói với anh như vậy.”

Thẩm Nhiên dừng một chút, không tiếp tục rối rắm, nói: “Trước lúc bắt đầu quay, tôi đã cùng biên kịch và tác giả nguyên tác nói chuyện rất lâu, về người yêu của Văn Yến tướng quân, vị nữ tướng quân kia muốn xử lý như thế nào.”

Nguyên Vọng gật đầu.

Thẩm Nhiên thấy Nguyên Vọng không có phản ứng, mới tiếp tục nói: “Trong nguyên tác, nữ tướng quân lần này xung đột cùng cả triều văn võ đối đầu, toàn lực ủng hộ Ngũ Lãng hy vọng có thể mở cửa thành, cơ hồ bất chấp tất cả. Mà khi Ngũ Lãng vượt qua muôn vàn khó khăn mở ra cửa thành, nàng càng không màng tất cả xông ra ngoài, cuối cùng chết trong bầy tang thi, còn gián tiếp dẫn tới Ngũ Lãng không thể mang được thi thể trở về.”

Thẩm Nhiên hiếm khi nói một lần nhiều như vậy, Nguyên Vọng cũng là lần đầu tiên nghe hắn kể chuyện mhư vậy.

Nói chuyện giọng điệu đúng thật là kỳ quái, âm thanh cũng lúc bé lúc lớn, nhưng Nguyên Vọng chỉ giống cùng những người khác nói chuyện thuận theo tự nhiên gật gật đầu nói: “Tôi đọc qua nguyên tác, tuy rằng nữ tướng quân là vai phụ xuất hiện trong cốt truyện không nhiều lắm, Nhưng vẫn đủ để khiến người đọc có cảm giác không thích nàng, có thể là động cơ không thể hiểu được.”

Thẩm Nhiên nói: “Nguyên tác giả giải thích nói nữ tướng quân tử vong có thể v bộ phim tăng thêm sự bi kịch, cũng là một nữ nhân vì yêu mà chiến đấu hình bóng. Chỉ là bỏ qua một bên giới tính không nói đến, từ bình thường tư duy logic nói nhân vật này cũng……”

Nguyên Vọng nói tiếp, “Quá ngu ngốc.”

Rốt cuộc nữ tướng quân cũng không phải hình tượng chỉ biết yêu đương, cũng không phải một nữ sinh. Phía trước miêu tả nàng và Văn Yến trai tài gái sắc, là một nữ cường cũng là thống lĩnh một phương tướng quân, kết quả sau này như liền bởi vì yêu đương mà quyết định sai lầm, kết quả như vậy cũng không thể vì nàng là nữ.

Thẩm Nhiên nói: “Tôi thuyết phục tác giả, cuối cùng trong kịch bản nữ tướng quân không lao ra cửa thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy…… Không đủ, nhân vật này không nên kết thúc như thế này.”

Nguyên Vọng hiểu ý, cũng biết Thẩm Nhiên tâm tư, nói: “Anh thật ra có thể trực tiếp để biên kịch sửa, đổi theo ý của anh. Lúc trước ký hợp đồng, đoàn phim có quyền thay đổi cốt truyện, anh đã bỏ tiền.”

Thẩm Nhiên không nói gì.

Nguyên Vọng nhướng mày nói: “Hay là anh không tin tưởng mình có thể cải biên tốt hơn? Sợ biến khéo thành vụng?”

Thẩm Nhiên đau đầu nói: “Nhưng ngoại trừ chỗ này, kịch bản đã viết rất hay rồi.”

“Tôi nhìn xem kịch bản viết lại của anh?”

Nguyên Vọng duỗi tay nhẹ nhàng lấy kịch bản trong tay Thẩm Nhiên, như chắc chắn biết đây là kịch bản Thẩm Nhiên đã sửa lại.

Mở ra liếc mắt một cái quả nhiên thấy bên trong là Thẩm Nhiên viết lại phiên bản.

Nguyên Vọng nhìn một lát, nói: “Tôi thích phiên bản này, vừa có bi kịch tình yêu, cũng có kiên trì vì nguyên tắc của bản thân, đây mới là Văn Yến tướng quân tôn trọng, thích người yêu cùng chiến hữu.”

Thẩm Nhiên tâm tình tốt lên không ít, “Có thể sao.”

Nguyên Vọng nói: “Chuyện anh đang lo lắng, có phải là đến cuối cùng nữ tướng quân nhảy xuống tường thành vì tuẫn tình không hợp logic?”

Thẩm Nhiên sửng sốt, gật đầu.

Hắn nghĩ thầm, hắn vốn tưởng rằng Nguyên Vọng vẫn còn trẻ tuổi, cũng chỉ là hắn rảnh rỗi bao nuôi chó con.

Nhưng mà Nguyên Vọng lại so với bất luận người nào hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vì hắn giải quyết ý tưởng khiến hắn rối rắm mất vài hôm. Càng không nói đến Nguyên Vọng ý nghĩ trưởng thành, nói chuyện có tiến có lùi, cùng Thẩm Nhiên nói chuyện rất hợp.

Hơn nữa Nguyên Vọng hình như sẽ không để ý hắn nói chuyện không được rõ ràng lắm.

Thẩm Nhiên bây giờ mới đột nhiên phát hiện, Nguyên Vọng chưa từng nói ghét bỏ hoặc là không thích bất cứ điểm nào của hắn, mặc dù đại bộ phận đều là khuyết điểm.

Linh hồn phù hợp với một linh hồn khác, suy nghĩ đồng điệu làm Thẩm Nhiên cảm thấy thật sự kỳ diệu.

Nguyên Vọng suy tư một lát, nói: “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, so với để nàng bị động chết đi, không bằng để vị nữ cường này tự lựa chọn kết cục cho bản thân, tiêu sái mà rời đi.”

“Hơn nữa……”

Nguyên Vọng cười tủm tỉm nói: “Anh có lẽ không hiểu, nếu là tôi, Người tôi yêu, hắn muốn cái gì tôi đều sẽ cho hắn, kể cả là mạng sống tôi cũng cho.”

Thẩm Nhiên quay đầu, không biết Nguyên Vọng là đang nói đùa hay là thật sự nghiêm túc, chỉ hỏi: “Cậu có người yêu?”

Nguyên Vọng không trả lời.

Thẩm Nhiên đứng dậy, đứng bên cạnh tường thành nhắm mắt lại.

Sau đấy liền bắt đầu diễn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn phải tới đây, hắn muốn tận lực suy diễn nội tâm nhân vật.

“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn.”(1)

Thẩm Nhiên làm động tác giơ tay, đầu gối hơi cong, diễn động tác hướng ra ngoài tường thành kính rượu.

Thần thái giống hệt nữ tướng quân, phút chốc trong mắt là tâm sự ngổn ngang, lại không mất anh khí, có lẽ là bởi vì hắn đang vì chư quân tướng sĩ thăm viếng, hào khí mười phần.

Nguyên Vọng ngồi ở một bên, cả người bất động, xem đến mức ngây người.

“Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”(1)

Thẩm Nhiên đứng thẳng, làm động tác kéo cung, lưu luyến trong mắt đổi thành quyết tâm.

Nàng phải tự tay bắn đầu của phu quân của nàng xuống, ngăn cản những tướng sĩ còn lại sẽ vì chàng mà hi sinh vô ích.

Bởi vì nàng là người hiểu Văn Yến nhất trên thế giới này, bọn họ là phu thê cũng là chiến hữu, có cùng một mục têu.

Chỉ là giờ khắc này, Ngũ Lãng quyết tâm bằng tất cả mọi giá kể cả mất đi mạng sống cũng phải mang thi thể của chàng trở về, mà nữ tướng quân chấp nhất lại là phải vì hy sinh của chàng tiếp tục bảo vệ bá tính trong thành.

Thẩm Nhiên đứng ở trên tường thành cao ngất, tay buông nhẹ, tưởng tượng mũi tên giả thuyết xé gió lao ra.

Ánh trăng chiếu xuống, Nguyên Vọng có thể thấy đôi mắt Thẩm Nhiên sáng lấp lánh, áo ngoài bị gió đêm thổi đến tung bay.

“Hề không còn nữa……” Thẩm Nhiên nỉ non, một chân dẫm lên tường thành.

“Thẩm Nhiên.”

Thẩm Nhiên giật mình, lấy lại tinh thần liền thấy Nguyên Vọng ôm eo hắn.

Nguyên Vọng cười nói: “Anh nhập vai thật nhanh.”

Nguyên Vọng cười, tay lại lạnh buốt, như là sợ Thẩm Nhiên ngay sau đó sẽ thật sự nhảy xuống.

Cũng là do hắn diễn xuất quá đạt, quá hoàn mỹ.

—— sau khi bắn xuống đầu của người yêu, nữ tướng quân buông cung xuống nhẹ nhàng, nhảy xuống tường thành.

Thẩm Nhiên dừng một chút, thần sắc bình tĩnh nói: “Tự mình diễn thử để cảm nhận logic cốt truyện.”

Rầm ——

Thẩm Nhiên ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Nguyên Vọng bỗng nhiên thuận thế ôm hắn vào trong lòng ngực.

“Làm cái gì.” Thẩm Nhiên có chút bất ngờ, bị Nguyên Vọng ôm từ trên tường thành kéo xuống dưới.

Nguyên Vọng vốn dĩ đã cao hơn hắn, Thẩm Nhiên đầu dựa vào trước ngực Nguyên Vọng, cả người bị Nguyên Vọng ôm lấy, hơi hơi nhíu mày, thậm chí có chút hồi hộp.

“Cậu……”

“Anh tại sao lại không tiếp tục làm diễn viên.”

Nguyên Vọng giọng nói khàn khàn, tay vô thức mà vỗ nhẹ lưng Thẩm Nhiên, không biết là đang đau lòng hay là vì lý do không đáng giá. Rốt cuộc tất cả mọi người biết Thẩm Nhiên vì sao không tiếp tục làm diễn viên.

Thẩm Nhiên trừng lớn mắt.

Chú thích: (1): Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn,

Tráng sỹ khứ hề, bất phục hoàn.

Nghĩa: Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh

Tráng sỹ một khi ra đi sẽ không trở về nữa.

Hai câu thơ này được chép trong “Sử Ký” của Tư Mã Thiên, phần “Kinh Kha Truyện”.

Kinh kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thủy Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân của Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khẳng khái hát hai câu này.