Chương 9: Kim chủ thành thầy của chó con

Hắn có phải là quá đáng quá rồi không?

Thẩm Nhiên liên tục nắm nhẹ bàn tay, lại mở ra.

Nguyên Vọng rốt cuộc cũng chỉ là người mà hắn bao dưỡng, không phải nhân viên của hắn cũng không phải người làm việc trong đoàn phim của hắn.

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng vẻ mặt tủi thân như thể không nuốt nổi cơm sáng, dừng lại một chút, nói: "Lần sau đừng tái phạm, là được."

Thẩm Nhiên lại nói thêm: "Ăn cơm."

Nguyên Vọng đứng ở đấy, không hề có ý định ngồi cuống ăn cơm.

Thẩm Nhiên: ". . . . . ."

Thẩm Nhiên trong lòng rối rắm, dù sao cũng là hắn to tiếng với người ta trước. Nhưng mà, nhưng mà. . . . . .

Thẩm Nhiên không biết làm sao, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng tay nắm chặt cái thìa, hạ giọng nói: “Ngồi xuống ăn cơm."

"Ngoan."

Nguyên Vọng mắt nhìn Thẩm Nhiên lỗ tai đang đỏ lên, nhịn cười, nghe lời ngồi xuống bàn ăn.

Thẩm Nhiên nhìn người ngồi trước mặt, hơi hơi nhíu mày. Có lẽ giấc mơ kia chỉ là một giấc mơ bình thường, có lẽ Nguyên Vọng chính là có thiên phú trong phương diện diễn xuất mà thôi.

Cũng có lẽ là hắn đã đoán sai toàn bộ.

Nhưng mà cho dù là như thế nào, chung quy cũng chỉ là một diễn viên nhỏ hắn bao nuôi mà thôi, hắn sẽ là một kim chủ tốt, nhưng cũng sẽ không để nảy sinh tình cảm.

Thẩm Nhiên lấy bánh mì chấm vào trong cà phê ăn, thầm nghĩ, nhưng cũng không thể không đề phòng.

Cố Bách bề ngoài cao quý thanh tao, dáng vẻ mười ngón tay không dính nước xuân , không có ai nghĩ hắn sẽ trực tiếp phóng hỏa gϊếŧ người?

Còn có trước đấy. . . . . .

Thẩm Nhiên không biết nhớ đến chuyện gì, hơi hơi nhíu mày, bánh mì ngâm đến mức hơi trương lên.

Thẩm Nhiên nhanh tay cầm lên, nhìn miếng bánh mì bị trương mất một chút hình dáng khác thường trước mặt, sắc mặt có chút không vui.

Thẩm Nhiên đang hoảng hốt nghe được Nguyên Vọng đang cố nén tiếng cười, nhưng mà âm thanh rất bé, hắn nghe không rõ.

Thẩm Nhiên nhếch mày, ngẩng đầu nói với Nguyên Vọng: "Cậu vừa rồi nói cái gì mà giống Cố Bách? Bề ngoài giống Cố Bách?"

Hắn nghe được trong giọng nói của chim hoàng yến có chút không vui.

Nguyên Vọng rũ mắt, tay cầm thìa không ngừng khuấy li cà phê, không biết suy nghĩ đến chuyện gì.

Sau đấy hắn ngẩng đầu, "Anh cảm thấy bề ngoài của tôi và Cố Bách giống nhau không?"

Thẩm Nhiên hơi hơi nhíu mày.

Qua tầm nửa giây, Thẩm Nhiên bình tĩnh hỏi: "Đây là chuyện cậu có thể hỏi?"

Nguyên Vọng có thể cảm nhận được, Thẩm Nhiên đang cố ý nhắc nhở hắn làm đúng bổn phận của chim hoàng yến, không nên vượt quá giới hạn.

Những chuyện này không phải là chuyện hắn nên hỏi đến.

Nguyên Vọng chỉ cười cười, "Tò mò mà thôi."

Ăn xong cơm sáng, Thẩm Nhiên để tài xế chở Nguyên Vọng đến phim trường đóng quảng cáo, còn hắn tự đi đến phim trường tếp tục xem thử vai.

Trên đường, Thẩm Nhiên theo thói quen mà mở báo cáo mới nhất của công ty ra xem.

Trừ những công việc thường ngày, Thẩm Nhiên cũng sẽ làm những chuyện mà người khác không biết.

Mở báo cáo ra, tất cả thông tin điều tra được về Nguyên Vọng.

Giống hệt thông tin mà Nguyên Vọng cung cấp cho công ty lúc ký hợp đồng. Lớn lên ở nước ngoài từ bé, học kinh doanh, sau khi tốt nghiệp về nước thì kí hợp đồng vơi smột công ty nhỏ, sau đó tham gia chương trình tuyển idol được debut. Hiện tại vẫn chưa đủ diều kiện mua nhà ở thủ đô, thuê một căn chung cư nhỏ cạnh công ty.

Thẩm Nhiên đóng báo cáo lại, không xem tiếp.

. . . . . .

Lại qua hai ngày, tuyển diễn viên hoàn thành, tất cả cảnh cơ bản đã được dựng xong.

《 Trấn Ác Lâu 》 chính thức khởi quay.

Tại buổi lễ khởi quay, ở một mặt sâb hướng tây nam , trên bàn thờ để lư hương, trái cây và lợn quay.

Thẩm Nhiên và Tần Chu mở đầu dâng hương, tiếp theo sau là một số diễn viên diễn vai quan trọng.

Hai vị diễn viên chính, Cố Bách và Nguyên Vọng, thêm vài vị diễn viên gạo cội tiến lên vái vái, sau đó dâng hương.

Tần Chu đứng ở bên cạnh, đưa mắt nhìn hai người dẫn đầu hàng Nguyên Vọng và Cố Bách, thở dài nói: "Trẻ tuổi thật tốt."

Thẩm Nhiên liếc Tần Chu, thầm nghĩ Tần Chu và hắn tuổi tác không cách quá nhiều, hinh như cũng chỉ lớn hơn Nguyên Vọng bảy đến 9 tuổi thì phải, còn làm giống như gần đất xa trời một chân đã bước vào quan tài rồi vậy.

"Làm sao? Cậu cảm thấy tuổi tác không nhiều hơn bao nhiêu?" Tần Chu cười nói: "Cậu nhìn lại cậu, nhìn lại Nguyên Vọng. Trước đây khi tôi và cậu quen nhau, cậu cũng giống Nguyên Vọng bây giờ vậy, nhiệt huyết đầy mình, Đóng phim chỉ cần đọc thoại."

Nhưng mà Thẩm Nhiên của hiện tại trưởng thành trầm tính, trong mắt không còn nhiệt huyết và xúc động, thậm chí ánh mắt lạnh nhạt cách xa người khác.

Giống như một câu chuyện có kết thúc buồn, cũng giống như một món đồ cổ đi vào quên lãng.

Tần Chu thở dài nói: "Người khác đều nói Nguyên Vọng giống Cố Bách, tôi cảm thấy không giống."

Quý khí của Cố Bách là sản phẩm của đắp nặn hình tượng, quý khí của Nguyên Vọng lại là từ trong xương cốt toát ra.

Tần Chu nói: "Hắn càng giống ngươi, ngươi của trước kia."

Thẩm Nhiên không quay đầu lại cũng không trả lời, chỉ là ôm ngực an tĩnh nhìn Nguyên Vọng dâng hương.

Thiếu niên đứng ngược hướng ánh nắng, ở dưới ánh sáng mạnh, Nguyên Vọng ương ngạnh mà tinh xảo ngũ quan càng được bộc lộ rõ ra.

Giống như một người sống một cuộc đời hoàn hảo nhất, tùy tiện qua loa.

Thẩm Nhiên bỗng nhiên rũ mắt, không nhìn.

Sau đó là tập thể các diễn viên dâng hương, tất cả hoàn thành xong Thẩm Nhiên bước lên, cùng Tần Chu và một vị đạo trưởng cầm lấy tấm vải đỏ phủ trên máy quay phim.

Vốn dĩ các đoàn phim sẽ có một số đoàn mời đạo trưởng đến làm lễ khởi quay, càng miễn bàn 《 Trấn Ác Lâu 》 có đề tài về tang thi, đến lúc quay sẽ có rất nhiều diễn viên quần chúng phải hóa trang tang thi diễn cảnh đêm khuya rạng sáng hoặc ở nơi rừng núi hẻo lánh, tonà bộ phim trường đều là ngưới hóa trang dữ tợn đi lại, nghĩ đến liền thấy lạnh sống lưng.

Thẩm Nhiên không tin ma quỷ, nhưng mà nên làm đều sẽ làm, cũng là vì toàn bộ nhân viên đoàn phim được an tâm và an toàn.

Rầm --

Vải đỏ bị kéo xuống, 《 Trấn Ác Lâu 》 chính thức khởi quay!

Ảnh chụp trong buổi khởi quy của hai diễn viên chính sau đấy được tung lên mạng, xem như tuyên truyền một đợt, Weibo của Nguyên Vọng fan tăng lên không ngừng.

Nguyên Vọng có thể nói là ở bữa tiệc sinh nhật mượn danh tiếng của Cố Bách một đêm nổi tiếng, bây giờ phim bắt đầu tuyên truyền, nhờ khuôn mặt đẹp trai và scandal tăng fan liên tục, còn có rất nhiều người tìm xem lại chương trình mà hắn tham gia, ngay sau đó bị hắn tính cách và bề ngoài thu hút trở thành fan.

Đối với việc này fans của Cố Bách hận Nguyên Vọng đến tận xương tủy, hắn là cái tên tiếp sau Thâmt Nhiên bị bọn họ thêm vào danh sách truy sát.

xxx: Hợp tình hợp lý hoài nghi bữa tiệc sinh nhật kia là để tuyên truyền cho bộ phim này! Mọi người cũng không cần cãi nhau hắn yêu Nguyên Vọng hay là Cố Bách, hắn chỉ yêu tiền và danh lợi thôi.

xxx: Nguyên Vọng cũng quá ghê tởm, dựa vào bề ngoài giống Cố ảnh đế để đáp lên Thẩm Nhiên, Thẩm Nhiên ngoài miệng nói bản thân chung tình, nhưng mà nhìn thế thân nửa người dưới lập tức không giữ được. Đừng nói với tôi là không yêu nhau thì khiing tính là nɠɵạı ŧìиɧ, mọi người không cảm thấy đang theo đuổi người này mà lại lên giường với người khác thật ghê tởm sao.

xxx: Trong chuyện này chỉ có Cố ảnh đế là thảm nhất bị lão già kia đeo bám cuốn vào scandal # Cố Bách thảm, không biết trước bị người ta tổ chức sinh nhật đến phút cuối lại đổi tên thành chúc mừng người khác, bây giờ còn bị bắt cầm kịch bản đóng vai tình nhân với thế thân, Thẩm Nhiên thật sự cho rằng làm như thế là có thể bắt buộc Cố Bách ở bên hắn? Có biết xấu hổ hay không! Nhà tư bản ép buộc minh tịnh lại còn quang minh chính đại như thế, phi!

Nguyên Vọng là nổi tiếng nhờ scandal, nổi tiếng nhanh quá làm người ta có cảm giác không thật, lập tức bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió của đợt công kích.

Chung quy trong mắt của mọi người, Nguyên Vọng hiện tại chính là "Dựa vào khuôn mặt được bao dưỡng" , "Nam tiểu tam" . . . . . .

Hiện tại còn nhận được kịch bản tốt như vậy, người xem cũng không tin tưởng năng lực diễn xuất của hắn.

Theo như lời Thẩm Nhiên nói, hắn là một người sản xuất nghệ thuật, hình tượng có ra sao thì chỉ cần hắn có năng lực và đoàn đội, hắn sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhưng mà Nguyên Vọng lại không thể như thế.

Sau bữa tiệc khai máy, đoàn phim lập tức vội vã làm việc ngay vừa đúng thời gian, hiện tại đang chuẩn bị bắt đầu quay cảnh đầu tiên, Thẩm Nhiên đứng ở bên cạnh chờ, liên hệ Tiểu Phương.

Thẩm Nhiên: Thế nào?

Tiểu Phương: Công ty quản lý của Nguyên Vọng đã cùng chúng ta bàn bạc, thống nhất là hiện tại không nên làm chuyện lớn thêm, chúng ta phối hợp với họ đăng thông báo đính chính là được, còn lại thì để chờ xem tình hình sau này rồi tính tiếp.

Thẩm Nhiên: Ừ

Hắn cũng cảm thấy làm như vậy là tốt nhất.

Thẩm Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, ngay từ đầu hắn tưởng đây là một giấc mơ, làm việc không quan tâm đến hậu quả. Nhưng bây giờ lại là ngoài ý muốn làm Nguyên Vọng bị vạ lây, còn làm cho hình tượng của hắn trong lòng công chúng trở nên kém như thế, tính lên vẫn là lỗi của chính mình.

Thẩm Nhiên thật sự đau đầu.

Nếu thật sự muốn cứu vãn hình tượng của Nguyên Vọng, vậy cách tốt nhất là để Nguyên Vọng có tác phẩm tốt, dùng thực lực nói chuyện.

Bộ phim này tất cả mọi ngươi đều không coi trọng Nguyên Vọng, nhưng hắn cần thiết phải hòa một ván, không chỉ diễn xuất phải được mọi người công nhận, khí thế càng không thể để thua Cố Bách.

Cảnh đầu tiên chỉ là diễn thoại bình thường, đoàn phim không chọn thời gian cố định, chỉ xem quay như thế nào thuận tiện nhất.

Đoạn này là thái tử và lâu chủ đã quen nhau được một thời gian, đang ở thư phòng bàn bạc phải xử lí công việc của Trấn Ác Lâu như thế nào.

"Ngũ Lãng, ngươi điên rồi."

Trong thư phòng, thái tử ánh mắt hung ác, sắc mặt nghiêm túc nói: “ Hậu quả của việc mở cửa thành ra ngươi chắc là biết rõ."

"Ta rõ ràng." Ngũ Lãng ngồi trên khung cửa sổ, vắt chân nói: "Hậu quả ta tự chịu."

"Ngươi. . . . . . !" Thái tử thực sự tức giận, lại bởi vì tính tình nhẫn nại không thể tức giận, "Ngươi biết mở cửa thành đối với bá tánh trong thành có bao nhiêu nguy hiểm sao?"

"Ta biết, ta nói hậu quả ta chịu trách nhiệm." Lâu chủ miệng ngậm một ngọn cỏ, rũ mắt nói: "Ta không thể để Văn Yến ở bên ngoài."

"Hắn đã chết! Hắn bây giờ là tang thi, không phải người!" Thái tử hai mắt đỏ đậm.

Lâu chủ không thể nhịn được nữa, quay đầu nói: "Thái tử điện hạ, ngươi chắc là biết, Văn Yến đã từng là tướng quân anh dũng nhất của triều đình! Là hắn đưa theo quân lính tiên phong hết lần này đến lần khác liều mạng ra ngoài thành dọn dẹp tang thi, ta và Trấn Ác Lâu chỉ phụ trách đưa tin và thủ thành, là tướng quân cùng vô số tướng sĩ ở lại bên ngoài ngăn cản kẻ địch! Văn Yến là vì bá tính mà chết, bá tính chẳng lẽ không thể vì hắn một lần sao?Chỉ một lần này! Hiện giờ hắn di thể lưu lạc bên ngoài, còn thành tang thi, ta bắt buộc mang hắn về an táng tốt!"

"Bùi Minh! Ngươi có biết không, lúc ta nhìn đến dưới tường thành trong tất cả tang thi lại có một con là Văn Yến hình dáng, trước đây là Trấn Nam tướng quân, cũng là huynh đệ của ta, khi đó tâm trạng của ta ra sao? !"

. . . . . .

"Cắt!" Tần Chu kêu dừng.

Thẩm Nhiên đứng ở bên cạnh Tần Chu, cũng hơi hơi nhíu mày.

Thẩm Nhiên là nhà sản xuất phim, hơn nữa hắn cũng cùng Tần Chu học tập, sau này chuẩn bị thi chính thức trở thành đạo diễn, bởi vậy chỉ cần là phim do hắn sản xuất hắn sẽ vẫn luôn giám sát ở trường quay, bảo đảm tác phẩm từ kịch bản đến hình ảnh khi công chiếu, tất cả đều hoàn mỹ.

Tần Chu nói: "Nguyên Vọng, cậu đi xuống đọc lại thoại một lần nữa."

Nguyên Vọng dừng lại một chút, đi đến trước mặt Tần Chu, ấp ủ cảm xúc, đọc lại một lần nữa.

Tần Chu hơi hơi nhíu mày.

Mặc dù thiên phú có cao, năng lực nhập vai có tốt nhưng đối mặt một đoạn lời thoại dài như vậy, lời thoại cần sử dụng nhiều cảm xúc dù cố hết sức vẫn sẽ lộ ra đang diễn. Rốt cuộc Nguyên Vọng thực sự so với Cố Bách còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm, nếu là kịch một vai còn tốt, so sánh như vậy đã thấy rõ thua người một bậc.

Một lần nói xong cả đoạn lời kịch dài như vậy, quả thật dễ dàng làm người khác cảm thấy đang máy móc đọc thoại, Nguyên Vọng chưa hiểu được làm thế nào khống chế cảm xúc lên xuống theo lời thoại nói ra.

Hơn nữa. . . . . . Nguyên Vọng nói nói còn cuốn lưỡi một chút, lời thoại nói không được rõ ràng không tiêu chuẩn.

"Cậu diễn như vậy không được, cảm xúc yêu cầu phải nồng liệt thêm một chút." Tần Chu để Cố Bách đi nghỉ ngơi trước, lôi kéo Nguyên Vọng đến một bên chỉ đạo.

"Cảm xúc lại tăng lên một chút, hơn nữa cảm xúc của cậu phải đè nén lại, phải duy trì đến lúc sau! Đừng bộc lộ."

Nguyên Vọng gật đầu.

Hắn cũng bất đắc dĩ, đời trước tuy rằng cũng có không ít kinh nghiệm diễn xuất, nhưng diễn đều là vai phụ, không có nhiều thoại như vậy cũng không có nhiều cảnh khó, lại còn là sau đó sẽ l*иg tiếng.

Nguyên Vọng nắm kịch bản, nghiêm túc đọc lại một lần nữa.

"Không được, cảm xúc là có, nhưng mà thoại nói không được rõ ràng." Tần Chu nhấn giữa mày, nói: "Có thể là cậu để cảm xúc cá nhân xen vào làm phân tâm."

Cố Bách ngồi ở bên cạnh, mu bàn tay chống lên mặt cười nói: "Tôi không ngại cùng Nguyên Vọng diễn thêm vài lần, Nguyên Vọng còn nhỏ, nhân vật quá nặng, không suy diễn được tính cách nhân vật là bình thường."

Thẩm Nhiên nghe thấy giọng điệu Cố Bách có chút khác lạ, hơi hơi nhăn mày, sắc mặt có chút không vui.

Nguyên Vọng thật ra cảm thấy không sao cả, chỉ là cười tủm tỉm đáp lại: "Cảm ơn tiền bối."

Lại lặp lại hai lần, Thẩm Nhiên nói với Nguyên Vọng: "Đưa kịch bản của cậu cho tôi, tôi giúp cậu xem qua."

". . . . . . ?"

Cố Bách và Tần Chu đồng thời sửng sốt, nếu là Tần Chu nhờ, Thẩm Nhiên vẫn sẽ chỉ bảo, nhưng mà cũng chỉ có một lần.

Hắn chưa bao giờ dạy người khác.

Thẩm Nhiên thiên tài diễn xuất, nhưng hắn chưa từng đứng ra chỉ đạo tận tay cho bất cứ ai.

Nguyên Vọng dừng lại một lát, quay đầu cười nói với Cố Bách: "Xem ra không cần tiền bối lo lắng."