Chương 3

Nhìn từ xa, cỏ mọc xung quanh đầm lầy, rêu cũng rất dày, còn có một ít cỏ nước rũ xuống, nếu như nhìn vào ban ngày, sẽ là một đống màu xanh lá cây nhạt, rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ là buổi tối, cho dù Trương Hữu có thị lực tốt, cũng chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn một đám vịt hoang tụ bên bờ sông. Lúc này vịt hoang không tính là béo, hoặc có thể nói là, đầu năm nay vịt hoang cũng không béo được, ngược lại giống như những chàng trai cường tráng khỏe mạnh, một thân thịt gân, răng không tốt cũng không ăn được. Nhưng Trương Hữu còn trẻ, chó săn càng không cần lo lắng, vừa nhìn thấy con mồi đang nhảy nhót, lập tức nản chí.

Hình như lo là Trương Hữu chạy loạn, chó săn đã chen chúc vào trong ngực anh, đầu cọ lung tung, giống như là dặn dò anh phải ở tại chỗ, mới quay lại trạng thái săn bắn. Cũng vào lúc này, Trương Hữu nhìn nó, giống như là đang nhìn một con sói đen, vừa mạnh vừa ngoan độc, một đôi mắt cực kỳ sắc bén. Anh có chút run rẩy, ngoan ngoãn trốn ở phía sau bụi rậm, chú ý động tĩnh ở đầu kia.

Địa thế nơi này cũng không rộng lắm, nhưng ban đêm tiếng gió lớn, khi xuyên qua rừng cây quẹo bảy tám khúc, che đậy được tiếng bước chân của chó săn. Nhưng chó săn vốn am hiểu săn bắn, đủ kiên nhẫn, một đường chậm rãi tới gần, con vịt hoang nhạy bén nhất cũng không phát hiện ra nó, còn ở nơi đó kêu quạc quạc. Huống chi, vịt hoang chỉ tăng thân hình, đầu không có nhiều biến hóa, vẫn là vịt ngốc, chó săn nằm trên mặt đất canh giữ một hồi, rốt cục đợi đến thời cơ thích hợp, nhào mạnh tới, sau một trận bối rối, đã khống chế được ba bốn con.

Trương Hữu vội vàng chạy tới, vừa nhìn, con vịt hoang dã bị bắt cũng không bị thương gì, chỉ là chỗ bị cắn không có gì đáng ngại, mang về nhà còn có thể nuôi một thời gian nữa mới ăn. Chó săn rất kiêu ngạo, ngẩng đầu lên nhìn anh, Trương Hữu cùng nó nhìn nhau một lát, đột nhiên đỏ mặt: "Thối chết đi được, tìm nước tắm đi..."

Không có cảm giác bất mãn, chó săn lập tức trở lại mép nước, cố gắng súc miệng, lại vui vẻ dùng đầu đυ.ng vào anh, đòi phần thưởng. Lần này, ngay cả lỗ tai của Trương Hữu cũng đỏ thấu lên, liên tục hô vài tiếng, mới làm cho đối phương an tĩnh lại, nhìn thẳng. Anh giật mình, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, ở nơi hoang dã này, không ai nhìn thấy bọn họ, mới đưa tay ôm cổ chó săn. Đối phương đợi không kịp, lưỡi dài nóng ẩm đã liếʍ thẳng lên mặt anh, Trương Hữu trong lòng xấu xa, nhưng biết đây là cách làm thân mật của chó săn, chần chờ một chút, vẫn mở miệng ra.

Trương Hữu không biết cùng người khác hôn môi là cảm giác như thế nào, qua ba mươi năm qua, anh không động tâm với ai, cũng không thích FWB gì gì đó, cũng chính là sau khi cãi nhau với ông chủ rồi từ chức, mới thanh nhàn. Lúc này bên cạnh đã nuôi chó, có nó làm bạn, càng không cảm thấy cô độc. Sau khi mạt thế đến, hoàn cảnh có biến hóa rất lớn, nhưng tổng thể so với trước kia cũng không có quá nhiều khác biệt, chỉ là thay đổi địa phương, thay đổi cách sống, vẫn là một người và một chó săn.

Nhưng mối quan hệ này thay đổi từ khi nào… Trương Hữu không nhớ rõ lắm, những suy nghĩ trong đầu đều bị đầu lưỡi vừa dài vừa nóng liếʍ đến trống rỗng, da đầu tê dại. Chó săn rất thông minh, đã sớm thuần thục nắm giữ điểm mẫn cảm của anh, đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, mυ"ŧ Trương Hữu đến khi cổ họng đau buốt, phát ra những âm thanh ưm a bất thường. Trong lúc hoảng hốt, Trương Hữu lại cảm thấy giống như đang giao tiếp với cái lưỡi dài thịt cuồn cuộn này, đối phương ra vào ra vào, mạnh mẽ đảo qua từng tấc trong khoang miệng anh, khơi dậy kɧoáı ©ảʍ tê dại hơn.