Chương 4

"Đủ rồi——" Hồi lâu, Trương Hữu sắp không thở nổi, mắt trợn ngược lên, nhẫn tâm đẩy chó săn suýt nữa nhào tới chỗ anh ra, mới có được không gian để thở dốc.

Chó săn không tức giận, ngược lại lộ ra niềm vui được chiếm tiện nghi, bày ra ánh mắt cười, trước khi né tránh còn liếʍ lên xương quai xanh người, khiến Trương Hữu đỏ mặt tim đập. Tuy không phải cùng chủng loại, nhưng chó săn có chỉ số thông minh cao, nghe hiểu, hiểu được cảm xúc của anh, nhanh chóng biết được chủ nhân thiếu một bước sẽ thẹn quá hóa giận, vội vàng thu lại tư thế, cắn con vịt hoang bất động trên mặt đất, ý bảo đã đến giờ về nhà.

Trương Hữu bất đắc dĩ, nhéo lên lỗ tai đối phương, lông ở đó mềm hơn trên người nó, sờ lên cũng rất thoải mái: "Mày cũng thông minh đấy.”

Do anh nháo, con chó săn vứt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ và trở lại trạng thái cảnh giác, toàn thân cứng rắn, giống như một con sói đen uy phong lẫm liệt. Chẳng trách phía trên đã nói, một số loài động vật đột biến lại biểu hiện một số đặc tính tàn ác, Trương Hữu không nghĩ nhiều, ngáp một cái, cùng chó săn trở về thôn.

Về đến nhà, việc đầu tiên phải làm chính là tắm rửa, Trương Hữu chỉ huy chó săn nhả mấy con vịt hoang xuống đất, cũng không thèm thay quần áo mà lấy nước lau móng vuốt, lau người cho đối phương. Chó săn biết anh thích sạch sẽ, nên cũng đã quen với toàn bộ quá trình làm sạch người này, thuận theo anh nhấc móng vuốt lên, xoay người, cuối cùng mở miệng ra cho anh kiểm tra, đảm bảo không còn cái gì bẩn mới được.

Trương Hữu bận rộn xong những chuyện này thì trên người cũng đã bẩn, trên người dính đấy mấy quả quỷ châm đầy gai nhỏ, phải mất một lúc lâu mới gỡ xuống hết được, anh cảm thấy cả người nóng nực vô cùng, chó săn hiểu ý, vội vàng chạy đi đẩy cửa sổ ra, cảm giác mát mẻ lập tức lan tràn vào trong căn phòng.

"Anh đi tắm đây, đừng có làm loạn đấy nhé.” Anh gõ lên mũi chó săn: “Ngồi xuống, đúng rồi, ngồi xuống.”

Tuy lúc săn bắn, chó săn hung mãnh như sói, nhưng chó săn rất nghe lời Trương Hữu, hơn nữa ngoài thân phận chủ nhân, lại thêm một danh phận là "bạn tình" nữa, cho nên mặc dù nó hơi nản, cũng không dám hành động tùy tiện, lẳng lặng ngồi ở đó. Trương Hữu vào phòng tắm, ban ngày nước máy rất nóng, nên rất hợp dùng để tắm vào ban đêm, anh xối qua từ đầu đến chân một lượt, lại nhớ ra cái gì đó, ngượng ngùng ho khan vài tiếng, rồi rửa thân dưới một lần nữa cho sạch, tự nhiên cảm thấy tim trong l*иg ngực đập thình thịch.

Sau khi đi ra, Trương Hữu thuận tay ném mấy con vịt hoang bị chó săn theo dõi chặt chẽ không dám kêu loạn vào chuồng gà, đều là gia cầm cả nên tạm thời vứt vào đó. Chó săn sắp không đợi được nữa, nghe được mệnh lệnh có thể tự do hoạt động, suýt nữa nhảy lên, nhào tới trước mặt, mũi ngửi loạn trên người Trương Hữu.

Bởi vì đang trong thời kỳ mạt thế, việc sản xuất của nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày không được bảo đảm, cho nên Trương Hữu đã lâu không dùng qua mấy loại sữa tắm, trên người chỉ có hơi nước nhàn nhạt, không có mùi gì khác. Nhưng mà chó săn rất thích, coi anh như một món ăn ngon cọ tới cọ lui.

“Về phòng đi đã đồ ngốc.” Trương Hữu không nói nhảm nhiều, đi về phía phòng ngủ tầng hai, trải qua cải tạo, đó là phòng lớn nhất trong nhà, đồ đạc không nhiều, giường đôi được đặt ở chỗ có bóng mát.

Nhà anh là nhà cũ, nhưng bởi vì có tình cảm, sau khi làm việc, Trương Hữu bỏ tiền ra cải tạo lần nữa, ai ngờ lại trở thành chỗ dựa cuối cùng của anh trong thời kỳ mạt thế.

Theo lý thì chó không thể ngủ trên giường của chủ nhân, nhưng chó săn không bình thường, nó thông minh lại biết yếu thế, sủa gâu gâu vài tiếng, ánh mắt ngày thường có vẻ hung tợn lập tức tràn ngập vẻ đáng thương, lúc săn bắt thì giống như sói, lúc ở nhà giống lại giống như chó con làm cho Trương Hữu không nỡ làm cho nó bị tổn thương.