Chương 2

Trong nhà còn có sách, mấy ngày trước mang theo thuốc đi kèm sách hướng dẫn sử dụng, Trương Hữu lấy ra xem, hai chân đặt trên người chó săn. Đối phương nằm sấp, không so đo động tác nhỏ của anh, ngược lại di chuyển thân thể tìm được tư thế thoải mái hơn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh. Cho đến khi sắc trời chậm rãi tối sầm lại, chó săn mới sủa một tiếng nhắc nhở, Trương Hữu mới phục hồi tinh thần, thân mật cọ chân lên bộ lông không mềm mại của đối phương, đùa giỡn một hồi, mới cảm thấy phấn chấn sẵn sàng đi ra ngoài.

Ban đêm dần dần sinh ra chút lạnh lẽo, bên ngoài cũng có người ngồi, là trưởng bối trong thôn, biết Trương Hữu luôn đi ra ngoài săn thú giờ này, đều chào hỏi anh. Ban đầu có mấy nhà ghen tị với anh, lúc trước xảy ra chuyện, đều bị thôn trưởng cảnh cáo, lúc này rụt ở góc không lên tiếng. Trương Hữu nhìn lướt qua, nhận ra một thím trong đó vốn định bán cháu gái nhà mình cho anh, sau khi bị anh từ chối thẹn quá hóa giận, đồn ra trong thôn những lời đồn như anh không phải là đàn ông. Kết quả vừa quay đầu, cháu gái trộm đồ của bà ta bỏ chạy, mất cả người lẫn tài sản.

Chó săn cũng nhận ra khuôn mặt đó, hung tợn nhe răng trợn mắt, giống như lần trước dọa người ta chạy ba dặm, được Trương Hữu xoa đầu mới an phận.

Hầu hết mọi người trong làng không sợ chó săn, ngoại trừ những đứa trẻ tuổi còn nhỏ không hiểu gì. Có lẽ lúc mới bắt đầu mọi người còn băn khoăn, cảm thấy chó săn sau khi biến dị hình thể quá lớn, quá giống với chó sói đen, sẽ tấn công người khác. Ví dụ như lão Hoàng Ngưu của nhà họ Vương ở cửa thôn, lúc trước suýt nữa giẫm chết người. Nhưng chó mà Trương Hữu thì khác, rất ngoan, biết săn bắn biết làm việc, về sau lại khiến bọn họ hâm mộ không chịu nổi, cảm thấy giống như nuôi một vệ sĩ ở nhà, rất là an tâm.

Trương Hữu thầm nghĩ chó săn có thể làm được rất nhiều, anh cũng không khoe khoang, chỉ mỉm cười chấp nhận lời khen ngợi của người khác.

Thời gian hơi trễ, lúc vào núi chó săn chạy rất nhanh, lại quay đầu chờ Trương Hữu. Xung quanh thôn có núi có nước, tuy xác suất xuất hiện mãnh thú rất lớn, nhưng tài nguyên động thực vật cũng khá là phong phú, lúc trước, thôn bọn họ may mắn được tổ tiên chọn đúng địa phương, không cần phải dọn đồ đến nơi khác như những thôn khác. Nếu Trương Hữu đi một mình, chắc chắn sẽ không dám tùy tiện tới đây, nhưng có chó săn đứng lên còn cao hơn cả anh, cũng sẽ không nguy hiểm như vậy.

Trương Hữu nhìn thân ảnh cường tráng chạy phía trước, không khỏi có chút cảm thán, lúc trước là một con chó hoang đi lạc mà anh nhặt về nuôi, anh cũng không ngờ là sẽ nuôi ra một con chó săn. Lúc đi làm trong thành phố, hình thể chó săn chính là chó cỡ trung bình thường, cũng không lộ ra quá nhiều tài năng săn bắn, nhưng có thể chạy, lúc dắt chó đi dạo nhưng muốn lấy mất nửa mạng của anh. May mắn là nghề của Trương Hữu làm có mức độ tự do tương đối cao, rất nhiều công việc có thể ở nhà hoàn thành trên máy tính, cho nên thời gian ở bên cạnh chó săn cũng nhiều, không đến mức làm cho đối phương cảm thấy cô đơn. Có lẽ chính vì vậy, khi mạt thế đến, sau khi chỉ số thông minh chó săn tăng vọt, vẫn đối xử với anh rất tốt.

"..." Hình như chê anh thất thần, chó săn dừng lại, quay đầu lại nhìn anh.

Thấy thế, Trương Hữu dở khóc dở cười, vội vàng bước nhanh hơn, hôm nay mục đích của bọn họ là một cái đầm lầy, gần đây nhiệt độ cao, chỉ có nơi này tồn tại được, luôn có động vật cần uống nước.