Chương 21

Vương Ngọc Thanh xấu hổ cười cười.

Trần Nga lại cười ha ha: "Cô là người đầu tiên cởi mở, gan lớn như vậy, nhưng tôi rất thích.”

Vương Ngọc Thanh cười yếu ớt theo.

Trần Nga đánh giá Vương Ngọc Thanh, lại không khỏi chậc chậc nói: "Tôi phát hiện, cô không giống mẹ mình chút nào, người chỉ hơi gầy, hơi vàng, nhưng khuôn mặt thật không tồi, nếu chăm sóc tốt thì sẽ rất xinh đẹp.”

Vương Ngọc Thanh cũng khen: "Thím cũng trẻ, đặc biệt là da thật trắng.”

Trần Nga vừa nghe liền ngượng ngùng che mặt, sau đó lại ưỡn ngực khoe khoang: "Còn không phải sao, tôi nổi tiếng là người da trắng ở đại đội Kim Ngưu, phơi nắng thế nào cũng không đen, tất cả mọi người đều khen mặt tôi trắng như bánh bao.”

Vương Ngọc Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nói xong, bà lại nghiêm túc nhìn Vương Ngọc Thanh: "Việc này xem như chấm dứt, cô đã trở mặt vưới người nhà, hiện tại cũng chỉ có thể đi theo lão Kỷ về nhà.”

“Nhưng cô lại chưa đủ tuổi, tuổi mụ cũng chỉ mới 24, hiện tại quốc gia đề xướng kết hôn muộn đẻ muộn, chắc chắn không lấy được giấy chứng nhận, làm tiệc rượu sẽ bị người ta tố cáo, nhưng nếu cô đã vào nhà họ Kỷ thì chính là người nhà hắn, về sau hai người sẽ là vợ chồng, cô phải quyết định thật kỹ, đến lúc đó cũng không thể hối hận được.”

Vương Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đi phía trước, xuyên đến thời đại này, trước mắt lựa chọn tốt nhất chính là Kỷ Học Ninh, cô gật đầu: "Tôi quyết định tốt rồi."



Thời đại này, thành thị và nông thôn thi hành kế hoạch hóa gia đình toàn diện, kết hôn muộn sinh muộn cũng liên hệ với nhau, tuổi kết hôn muộn nữ thành thị là 25 tuổi, nam 27 trở lên, nữ nông thôn 20 tuổi, nam 25 tuổi.

Đến tuổi kết hôn, cấp trên sẽ phát thư thông báo kết hôn muộn, cầm sổ quy hoạch và hộ khẩu cùng thư giới thiệu của đại đội đến công xã làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Năm nay Kỷ Học Ninh hai mươi bảy tuổi, hai năm trước đã nhận được thư thông báo kết hôn muộn, nhưng hắn vẫn không chịu tới cửa cầu hôn, cho đến khi ông nội Kỷ qua đời để lại nguyện vọng, hơn nữa bà nội Kỷ vẫn thúc giục thì hắn mới đồng ý tới cửa cầu hôn.

Lời này của Trần Nga cũng là lo lắng Vương Ngọc Thanh chạy mất, dù sao không có nhà mẹ đẻ sau lưng, lại không có đăng ký kết hôn, vạn nhất chạy thì biết đi đâu tìm người, đi đâu để đòi lại tiền sính lễ?

Vương Ngọc Thanh cảm thấy không đăng ký kết hôn, không làm tiệc rượu cũng tốt, đỡ phải phiền toái muốn chết.

Dọc theo đường đi, Kỷ Học Ninh nói không được mấy câu, còn cố ý kéo dài khoảng cách để Trần Nga cùng Vương Ngọc Thanh nói chuyện phiếm, Trần Nga nói thao thao bất tuyệt rất nhiều.

Đầu tiên là kể về tình hình gia cảnh của Kỷ Học Ninh, phía trên hắn có hai anh trai và một chị gái, anh cả bốn năm trước bởi vì khuyên can mà bị đội trưởng và đội phó đội sản xuất nhậm chức thất thủ đánh chết, chị dâu cả là Tri Thanh xuống nông thôn năm đó sinh hạ con gái nhỏ liền vứt bỏ đứa nhỏ rồi trở về thành phố.

Con trai lớn mười hai tuổi, con trai nhỏ mười tuổi, con gái nhỏ bốn tuổi, bà nội Kỷ đau lòng bọn họ tuổi nhỏ không có cha mẹ, toàn bộ nhận làm con thừa tự cho Kỷ Học Ninh, cứ thế chú nhỏ biến thành cha.

Vương Ngọc Thanh mới hiểu ra lẽ, trách không được không có vợ trước, mà cô gả qua như vậy cũng không tính là mẹ kế gì.