Chương 22

Năm ấy anh hai và chị dâu cũng trực tiếp ở riêng, không qua lại với bọn họ quá nhiều, chị cả thì mấy năm trước gả cho đại đội bên cạnh, đến nay vẫn chưa có con.

Vương Ngọc Thanh không biết những thứ này, dù sao nguyên chủ đến Kỷ gia làm bảo mẫu ngoại trừ làm việc chính là làm việc, cũng sẽ không đi tìm hiểu những chuyện như vậy.

Còn lại kể về một số chuyện thú vị của đội sản xuất, Vương Ngọc Thanh xuất phát từ lễ phép trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng nghe vào tại lại cảm thấy không thú vị.

Tuy nhiên sau đó Trần Nga đột nhiên nói đến chuyện hôn nhân từ nhỏ, do đó cô mới biết được ước nguyện duy nhất của Kỷ gia gia một năm trước sinh bệnh qua đời chính là để Kỷ Học Ninh cưới nguyên chủ, còn nắm lấy tay Kỷ Học Ninh dặn dò: "Cưới con gái thứ hai của Vương gia, con nhất định phải đối xử tốt với nó, nếu con bắt nạt con bé, ta ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt.”

Căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ, năm đó Lâm Tuyết Mai mang thai nguyên chủ bởi vì ăn phương thuốc cổ truyền sinh non xuất huyết nhiều, khi đó lại vừa vặn nửa đêm bà ta chạy ra ngoài sau khi cãi nhau với mẹ chồng.

Trên đường thì gặp được Kỷ Bảo Quốc, hảo tâm đưa bà ta đến bệnh viện y tế, nếu như không phải ông đưa người đến kịp thời thì lớn nhỏ cũng khó giữ được, còn hỗ trợ đóng tiền thuốc men.

Sau khi cả nhà Lâm Tuyết Mai chạy tới, ông nhận ra cha chồng Vương Hướng Dương của Lâm Tuyết Mai lại quen biết mình, mà cả nhà Vương gia biết được là nha đầu nên không ai nguyện ý ôm, thấy thế ông liền ôm nguyên chủ vào trong ngực, kết quả nguyên chủ còn đang a a khóc lớn đột nhiên ngừng khóc, ông cảm thấy hữu duyên liền chủ động đề xuất đính hôn từ nhỏ.

Vương Hướng Dương cũng sảng khoái đồng ý.

Vương Ngọc Thanh cảm thấy Kỷ gia gia là người tốt, thế nhưng vẫn có chút không hiểu được, rõ ràng là Vương gia thiếu ân tình của ông, nhưng vì sao ông còn vội vàng để cho Kỷ Học Ninh cưới nguyên chủ về nhà, hơn nữa trước khi qua đời còn phải dặn dò?

Bởi vì sau khi đính hôn từ nhỏ, Kỷ gia gia chẳng những đưa gạo, mì trắng, đồ hộp, còn đưa quần áo và sữa bột tới cửa rất nhiều lần.



Lúc ấy quan hệ hai nhà cũng không tệ lắm, thẳng đến hai năm sau Vương Hướng Dương qua đời, mà trong nhà Kỷ gia gia cũng bởi vì nghèo khó không mua nổi đồ, tới cửa mấy lần đều bị nhốt ở ngoài cửa.

Vương gia cũng không muốn qua lại với Kỷ gia, ngoài sáng trong tối đều là nhìn không nổi, cũng căn bản không đề cập tới chuyện hôn nhân từ nhỏ.

Cho nên, Kỷ gia gia vì sao còn muốn kiên trì giữ hôn ước, hơn nữa trước khi chết còn phải dặn dò Kỷ Học Ninh? Cho dù thích nguyên chủ, cũng không đến mức hiền lành như vậy chứ? Lại còn không để ý cháu trai có nguyện ý hay không.

Lúc này, Trần Lan cắt đứt suy nghĩ của cô: "Đồng chí Ngọc Thanh, cô đi nói chuyện với lão Kỷ đi, mau lên phía trước, đi đi…”

Bà nói chuyện đến miệng khô lưỡi khô, liền đẩy Vương Ngọc Thanh đi lên.

Vương Ngọc Thanh chạy chậm đuổi theo, người phía trước làm như là nghe được tiếng bước chân, có chút thả chậm bước chân, nói: "Phía trước chính là trụ sở đóng quân của Đại Ngưu, lại đi thêm hai giờ sẽ đến nơi đóng quân của đại đội Kim Ngưu chúng ta, đi tới đội Sản Xuất cũng chỉ mất thêm mười phút nữa, em có muốn dừng lại nghỉ ngơi chút không?”

Đại đội Kim Ngưu thuộc về một thôn hành chính, đội sản xuất Thỉ Ngưu thuộc về một vịnh trong thôn, hoặc là mương gì đó, có chừng hai trăm nhân khẩu, xã viên có một trăm hai mươi người.

Vương Ngọc Thanh muốn cười, thế nào cũng không thể rời khỏi một chữ ngưu.

Cô lắc đầu: "Không cần nghỉ ngơi, về nhà sớm một chút, tránh chậm trễ công việc của anh.”