Chương 20

Vương Ngọc Thanh biết thời đại này phiếu vải một năm của một người chỉ có ba thước, ba thước nhiều lắm chỉ làm một ống quần, mà điều kiện trong nhà Kỷ Học Ninh kém, phỏng chừng cầm trong tay chính là phiếu vải cả nhà tích góp một năm.

Cuối cùng cô chỉ vào vải dệt bên cạnh, nói: "Tôi muốn cái này, có thể may một cái áo.”

Kỷ Học Ninh có chút kinh ngạc, hiện tại có chút phiếu vải ai cũng ước gì làm một bộ quần áo tốt, cô ngược lại không cần, hắn mở miệng nói: "Cái này không được, cái này không tốt, em chọn vải bông bên kia đi, tôi mua nổi.”

Từ điểm này Vương Ngọc Thanh có thể nhìn ra Kỷ Học Ninh rất tốt, tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng không keo kiệt.

Cô biết chất lượng của vải bố dệt rất kém, không bền nhưng suy cho cùng hiện tại đang dùng tiền của người khác, cho nên mình không thể yêu cầu.

Cô nói: "Cái này đi, rất tốt.”

Kỷ Học Ninh cũng không nói chuyện với cô, mà trực tiếp nói thẳng với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn mười thước vải, còn muốn ba thước vải làm giày, màu xanh da trời.”

Vương Ngọc Thanh biết mười thước vải chênh lệch không nhiều lắm có thể làm một bộ quần áo của người trưởng thành, mà ba thước có thể làm một đôi giày, cô len lén nhìn phiếu mà Kỷ Học Ninh lấy từ trong túi ra, vừa vặn chỉ có mười ba thước vải.

Cuối cùng hắn còn dùng tiền vụn mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt cho cô.

Nhân viên bán hàng còn cười nói: "Người đàn ông của cô đối xử với cô thật tốt, anh ấy nguyện ý mua, cô cứ nhận đi, không giống người đàn ông nhà tôi, một chút cũng không muốn mua cho tôi.”

Đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, Vương Ngọc Thanh ôm vải trong tay, cúi đầu, cả người băn khoăn, lại không cẩn thận đυ.ng vào tấm lưng rắn chắc của hắn, khiến cô hơi bị đau mà xoa trán.



Kỷ Học Ninh quay đầu nhìn trán cô, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi thắt lại, dù sao cũng không giỏi ăn nói, hắn dứt khoát giơ tay cầm lấy vải trong tay cô: "Để tôi cầm cho.”

Vương Ngọc Thanh nói cảm ơn: "Cảm ơn anh, khiến anh tốn kém rồi.”

Vai trái hắn đeo túi da rắn, tay phải ôm vải vóc, tuy rằng không thích cười, nhưng lời nói rất dễ nghe: "Không tốn kém, đây là tiền nên tiêu.”

Nói xong liền không nói thêm gì nữa.

Vương Ngọc Thanh có thể nhìn ra hắn chỉ là đang thực hiện chức trách, hơn nữa bản chất thiện lương, nhưng thật ra vẫn có cảm giác xa cách đối với mình.

Vương Ngọc Thanh cũng không chủ động hỏi, mà chỉ đứng ở bên cạnh.

Đợi đại khái chừng mười phút thì Trần Nga đã trở lại, bởi vì hôm nay thời tiết rất lạnh, ít sạp bán hàng nên bà cũng không muốn được gì, chỉ là nóng lòng nhìn kéo tấm vải của Vương Ngọc Thanh.

Bà nói: "Chất liệu này thật tốt, cũng đủ làm một bộ quần áo, ít thì ít một chút, có điều chờ đăng ký kết hôn sẽ lĩnh được phiếu 20 thước vải, đến lúc đó có thể làm hai bộ quần áo cô dâu rồi.”

Thời đại này kết hôn cũng có thể lĩnh được phiếu vải.

Bà lại nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này. Vừa đến tận cửa cầu hôn đã trực tiếp đưa người về. Tôi làm mối nhiều năm như vậy, cũng cầu hôn không ít lần, nhưng cô gái nhà người ta lần đầu gặp mặt đều e ấp ngượng đỏ mặt, nói cũng không được mấy câu…”