Chương 17

Thật ra Kỷ Học Ninh có thể hoàn toàn cự tuyệt yêu cầu này, nhưng dù sao cưới cô cũng là di nguyện của ông nội, lại càng không muốn tổn thưởng trái tim bà nội, mà người trước mặt nói chuyện rất thành khẩn, hắn cũng hạ giọng trả lời: “Tôi cưới em làm vợ, cho nên tiền này phải là tôi bỏ ra.”

Vương Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn sườn mặt anh tuấn của đối phương, không khỏi có chút cảm động.

Kỷ Học Ninh tiến lên vài bước, giọng nói vang dội mà mạnh mẽ: "Phí nuôi dưỡng, tôi đưa.”

Bà mối cũng trợn tròn mắt.

Lâm Tuyết Mai kinh ngạc, trong ánh mắt còn mang theo tia khinh miệt: "Đây chính là 100 đồng, không phải 10 đồng đâu.”

Kỷ Học Ninh mở miệng: "Cho, nhưng bây giờ không cho được.”

Khuôn mặt Lâm Tuyết Mai lập tức lộ ra vẻ vui sướиɠ, chỉ cần đáp ứng cho thì thời gian như thế nào cũng được, dù sao hiện tại có ép thì hắn cũng lấy không ra, một khi xé rách mặt thì đến lúc đó lại không thể lấy được phân tiền nào.

Bà ta khó nén được vui mừng: “Cậu đã đồng ý rồi thì không được đổi ý, tôi sẽ cho cậu mốt tháng, lúc đó phải đưa đến đầy đủ.”

“Được.”

Kỷ Học Ninh mặt không đổi sắc.

Bà mối gấp đến nhảy dựng lên: "Ôi trời ơi, đâu phải cậu không kiếm được vợ, bây giờ lại bỏ ra phí nuôi dưỡng cũng tứ đại kiện để cưới một đứa ngốc về, cậu có biết trong đại đội có bao nhiêu cô gái muốn gả cho cậu hay không.”

Kỷ Học Ninh biết rõ, người nhà của những cô gái trong đại đội cũng giống như Vương gia coi thường hắn, phẩm hạnh của những cô gái kia hắn cũng có hiểu biết chắc chắn sẽ không thật lòng tốt với bà nội và bọn nhỏ.



Mà người trước mặt này, một là nguyện vọng của ông nội, hai là bà nội thích, ba là thái độ làm người hàm hậu thành thật, cần cù có khả năng, khẳng định tốt hơn nhiều so với những cô gái trong đại đội kia.

Hắn tin tưởng mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền, cũng mua được tứ đại kiện.

Vương Kiến Đông, Vương Ngọc Lan đều trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới người trước mặt lại đồng ý, tuy nhiên bọn họ lại cảm thấy hắn chỉ vì mặt mũi cho nên mới đáp ứng mà thôi.

Vương Ngọc Yến đi ra cầm bút và giấy đưa cho Lâm Tuyết Mai, Lâm Tuyết Mai vội vàng đưa cho Vương Ngọc Lan nhờ cô ta hỗ trợ viết giấy nợ, trong cảm nhận của bà thì Vương Ngọc Lan là người có văn hóa cao.

Vương Ngọc Lan tư thái cao cao tại thượng, đơn giản viết giấy nợ đưa cho Kỷ Học Ninh, Kỷ Học Ninh nhìn thoáng qua kỳ hạn ba năm, hắn liền không chút do dự ký tên.

Vương Ngọc Thanh cười rất vui vẻ.

Vương Ngọc Yến nhìn cô như vậy, còn thầm mắng: "Nhìn bộ dạng ngu ngốc của chị ta kìa, thật sự nghĩ sắp được hạnh phúc sao, đúng là ngu xuẩn, trước chưa nói có ăn đủ no hay không, hiện tại còn muốn đi làm mẹ kế cho người ta…”

Cô nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói xem, hắn có cho nổi tứ đại kiện và một trăm đồng phí nuôi dưỡng hay không? Em cảm thấy chắc chắn không lấy ra được.”

Vương Ngọc Lan sờ sờ bụng, cười nói: "Lời đã nói xong, đến lúc đó lấy không được thì cũng phải lấy, nếu như ngốc nhị hối hận vậy chúng ta liền đứng bên cạnh chê cười nó, chuyện tiền riêng của em cũng không phải do nó cố ý.”

Được, lời này lại nhắc nhở Vương Ngọc Yến, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vương Ngọc Thanh, đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc đó sẽ đối đãi với cô như thế nào.

Vương Ngọc Bảo lại làm mặt quỷ, lè lưỡi nói: "Lêu lêu, ngốc nhị gả cho đại ca ngốc, khắp nông thôn đều là đàn ông nghèo, cưới vợ thôi cũng đã khó khăn, hiện tại lễ hỏi tứ đại kiện còn có 100 đồng phí nuôi dưỡng, toàn hộ run rẩy táng gia bại sản.