Chương 18

Vương Ngọc Quyên vỗ tay cười ha ha.

Vương Kiến Đông lại châm một điếu thuốc rồi đi vào phòng, không thèm nhìn Vương Ngọc Thanh.

Lâm Tuyết Mai cùng hai đứa còn gái cũng không ngăn cản, bọn họ đều tỏ về chế nhạo cô.

Vương Ngọc Thanh hung hăng trừng mắt liếc Vương Ngọc Bảo, ánh mắt đặc biệt tàn nhẫn, khiến Vương Ngọc Bảo sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, rụt đầu trốn ở phía sau Lâm Tuyết Mai.

Lâm Tuyết Mai lạnh lùng nói: "Sao còn chưa đi? Không phải vội vàng đến nhà người khác làm bảo mẫu sao? Tuy nhiên......”

Bà ta rất khôn khéo, thế nào cũng phải lục soát thân thể Vương Ngọc Thanh, còn phải lục soát túi da rắn của cô, cuối cùng lấy ra từ bên trong một cái vại gốm rách

Gì đây, muốn dùng những thứ này để đi trợ cấp cho nhà chồng?

Vương Ngọc Lan nói: "Trách không được hôm qua đột nhiên khác thường như vậy, sáng sớm hôm nay lại tiếp tục thức dậy làm điểm tâm.”

Vương Ngọc Thanh đột nhiên ợ một cái, cười nói: "Hôm qua tôi đã suy nghĩ rất kỹ, sáng sớm hôm nay thức dậy làm điểm tâm cũng vì nghĩ mọi người đều là người một nhà, nếu tôi đi thì nhất định sẽ làm cho mọi người một bữa sáng cuối cùng.”

Cô quan tâm nhìn Vương Ngọc Lan: “Sáng nay tôi còn đặc biệt xin của mẹ thêm một quả trứng gà, chị đang mang thai, nhất định phải bổ sung thêm dinh dưỡng.”

Vương Ngọc Lan nở một nụ cười giễu cợt, còn tưởng rằng năng lực, nhưng kết quả vẫn phải đi lấy lòng mình.

Cuối cùng Lâm Tuyết Mai nói: "Trở về phòng, mau ăn cơm, ăn xong còn phải đi làm, thật vất vả mới có bát sắt, đến muộn không được.”



Trong lời ngoài lời đều trào phúng Kỷ Ninh không có bát cơm sắt.

Trên mặt Kỷ Học Ninh không có nhiều biến hóa, mà đột nhiên đưa tay lấy túi da rắn trên vai Vương Ngọc Thanh, cũng không nói lời nào, Vương Ngọc Thanh biết dụng ý của hắn, cho nên có chút ngượng ngùng: "Cứ để tôi tự làm.”

Kỷ Học Ninh kiên trì cầm lấy túi da rắn, nhẹ nhàng vung lên vai, bước nhanh về phía trước.

Trần Nga che miệng cười: "Đồng chí Ngọc Thanh, cô chọn trúng người rồi, lão Kỷ là người rất tốt, tâm địa cũng tốt, dáng dấp khôi ngô anh tuấn, cô sống tốt với hắn thì sau này khẳng định có phúc hưởng.

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Vương Ngọc Thanh ra vẻ thẹn thùng cười nói.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa lớn Vương gia, nhẹ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà này.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cái chết của nguyên chủ, đó là một ngày mùa đông tuyết rơi dày, nguyên chủ còn chưa tới 50 tuổi nhưng đầu đã đầy tóc bạc, một mặt nếp nhắn, cơ thể gầy yếu chỉ có da bọc xương.

Trên người cô mặc quần áo cũ nát đơn bạc, đói khổ lạnh lẽo, chống gậy run rẩy đi về phía đống rác ở đăng trước.

Đáng tiếc chính là, còn chưa đi tới thì thân thể đã ngã vào trong tuyết.

Vương Ngọc Thanh hoàn hồn lại, giống như ngại xui xẻo mà vỗ vỗ bụi bặm thuộc về Vương gia trên người, xoay người đuổi theo bước chân của Kỷ Học Ninh và bà mối, xa xa, cô còn nghe thấy tiếng Lâm Tuyết Mai tru lên: "Trứng gà của tôi đâu, canh của tôi đâu, con ngốc chết tiệt kia…”

Lúc bà ta đuổi theo, Vương Ngọc Thanh đã đi xa, nếu không sợ lỡ giờ làm việc, thì dù cách ba con phố Lâm Tuyết Mai cũng phải đuổi theo.