Chương 16

Vương Ngọc Thanh cầu còn không được.

Cô đeo túi da rắn, khẩn cấp thúc giục bà mối và Kỷ Học Ninh: "Đi thôi, còn đứng đó làm gì?”

Lâm Tuyết Mai liếc Vương Kiến Đông một cái, rồi tiến lên ngăn cản Vương Ngọc Thanh: "Cha mày nói vậy là do tức giận, sao mà đừng trở về, tốt xấu gì mày cũng là con cái trong nhà, thế này đi, mày muốn gả thì mẹ cũng không cản, nhưng mày cũng là do mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, mẹ nuôi mày lớn như vậy, mày có thể lập gia đình, nhưng…”

Bà ta liếc nhìn Kỷ Học Ninh ở bên cạnh, bước lên mấy bước cướp lấy quà tặng, sau đó cười nói: “Nên cho thì phải cho, tôi cũng không tặng con gái làm bảo mẫu không công cho nhà cậu.”

“Bà nói đi.”

Kỷ Học Ninh hiếm khi mở miệng nói chuyện.

Lâm Tuyết Mai cũng không khách khí: "Giống như người khác, bao gồm 4 món chính, Xe đạp, đồng hồ, radio, máy may, tôi thấy hiện tại nhà cậu còn chưa thể lấy ra, tuy nhiên tôi sẽ cho cậu thời gian, một năm hai năm ba năm sau đều có thể cho, chúng ta ghi giấy nợ đi?”

Không đợi Kỷ Học Ninh mở miệng, bà ta liền nói với Vương Ngọc Yến: "Mau lấy bút và giấy.”

Vương Ngọc Yến đi vào trong lấy.

Lâm Tuyết Mai tiếp tục nói: "Còn ngày đính hôn, ngày đưa hôn, các loại sính lễ lớn nhỏ, coi như tôi miễn cho cậu, cuộc sống nhà cậu cũng không dễ dàng, tôi cũng không phải là loại người tâm lạnh, đúng không? Dù sao Ngốc nhị nhà tôi đã chờ không nổi mà muốn cuốn chăn sang nhà cậu, nhưng tiền nuôi dưỡng thì nhất định phải cho.”



Bà mối cũng không phải người nhẫn nhịn giỏi, bà ấy nhảy dựng lên oán giận, còn nói Kỷ gia là quân nhân xuất ngũ, cống hiện cho quốc gia, có rất nhiều khuê nữ trong đại đội muốn gả cho hắn.

Lâm Tuyết Mai nhận tiền không nhận người, há miệng liền đáp: "Tiền đâu? có tiền sao? có công việc bát sắt sao? có thể mua nổi đồng hồ đeo tay, máy may, xe đạp?"

Thật ra Vương Ngọc Thanh có thể từ chối, nhưng bản thân chiếm dụng thân thể của nguyên chủ mà nguyên chủ là con ruột, làm người cũng hiếu thuận, bà ta muốn thì cứ cho, coi như là trả lại mười tháng hoài thai.

Cô vừa định mở miệng, thì đã bị Kỷ Học Ninh cắt ngang: "Bà muốn bao nhiêu?”

Mắt hắn sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Mai, lời ít mà ý nhiều.

Hắn không có nửa điểm do dự còn sảng khoái khiến cho cho Lâm Tuyết Mai có chút ngượng ngùng, thế nhưng bà ta biết dù nhà đối phương nghèo cỡ nào thì cũng phải ép chút dầu ra, cho nên mở miệng nói: “Cũng không nhiều, chỉ chừng 100 đồng, con gái nhà đồng nghiệp tôi xuất giá, nhà trai cũng cho hơn 300 đồng.”

Bà mối cười lạnh: "Ô, không biết còn tưởng rằng cưới một khối gạch vàng, vừa đòi Tứ Đại Kiện lại vừa đòi tiền nuôi dưỡng, con gái bà là phượng hoàng trên cành sao? Bình thường không thấy nhà bà xem cô ấy là con ruột, bây giờ kết hôn lại biến thành báu vật?”

Lâm Tuyết Mai cũng không tức giận: "Vậy không lấy chồng cũng được.”

Dù sao ở nhà càng tốt, bà ta cũng không tin Ngốc nhị còn có thể chạy, mà nếu chạy thì phải bắt trở về.

Vương Ngọc Thanh ở bên cạnh cũng không biết đây có tính là ngộ thương hay không, mặt cô hơi đỏ, kiễng chân tiến đến bên tai Kỷ Học Ninh, nhỏ giọng mà chân thành khẩn thiết: "Anh cưới tôi, tôi sẽ làm cháu dâu tốt, cũng sẽ làm mẹ kế tốt lòng dạ rộng lớn cùng quang minh lỗi lạc, tứ đại kiện cùng 100 khối tiền nuôi dưỡng kia, tôi sẽ tự mình kiếm.”