Chương 2

Bùi Ngọc nhìn tất cả những điều này với đôi mắt lạnh lùng, trong lòng cảm thấy rất buồn bã.

Thời kỳ khó khăn quả thực là một thế giới nơi người ăn thịt người.

"Trời có tuyết nên đường trơn trượt lắm. Mọi người nhớ cẩn thận và chú ý đến bước chân của mình."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, trong đôi mắt chết chóc của Bùi Ngọc hiện lên một tia sáng.

Y nhìn quanh và ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.

Hàn Phong đứng ở trên đường, theo sau là một đám người khiêng quan tài hướng về cổng thành.

Tú bà nhìn thấy có nhiều nam nhân đi ngang qua, thì lập tức chặn đường mọi người: "Các chủ nhân, mời mua một nô ɭệ về đi. Các nàng ấy có thể hầu trà rót nước, cũng có thể hầu hạ các ngài vui vẻ."

"Đi đi, đừng cản đường chúng ta."

"Thưa ngài, vẫn còn có một nô ɭệ, người này làm ruộng rất giỏi."

Nói xong, Bùi Ngọc đã được tú bà kéo tay ra khỏi đám nô ɭệ.

Nhìn Bùi Ngọc gầy gò, đám đông bật cười: "Y gầy như vậy đến cả việc trói con gà nhà ta cũng chưa chắc có thể trói được, chứ đừng nói đến việc đồng áng, bộ không sợ chết hay sao."

"Đúng vậy, đến lúc đó công việc còn chưa xong, đã lăn quay ra chết thì có mà mang xúi quẩy à!"

Sắc mặt của tú bà lúc xanh lúc đỏ, chợt có một người nam nhân khác đẩy bà ta ra và tiếp tục đi về phía trước.

Lúc Hàn Phong đi ngang qua, Bùi Ngọc đã nắm lấy tay áo hắn.

Hàn Phong quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo, người trước mặt tuy tóc tai bù xù, trên mặt cũng dính đầy vết bẩn nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú.

Bùi Ngọc mấp máy môi, muốn nói điều gì đó cảm ơn, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể hưng phấn nhìn Hàn Phong.

Nhìn thấy Hàn Phong dừng lại, tú bà bán thân cười nói: “Khách quan, ngài nhìn nam nhân này xem, y thật tuấn mỹ, cũng là một nhị ca, đến lúc đó không chỉ có thể giúp ngài chuyện công việc, mà còn có thể phục vụ ngài sảng khoái. Ngài chắc chắn sẽ không mất tiền oan khi mua y đâu.”

Hàn Phong không lên tiếng, chỉ nhìn xuống Bùi Ngọc.

“Đa tạ.” Một lúc lâu sau, Bùi Ngọc mới nói xong lời này, sau đó, y buông tay áo Hàn Phong ra.

Khi lời cảm tạ này được nói ra, cũng có thể coi như là y đã có thể chấm dứt hết những lo lắng của mình.

Người khiêng quan tài đã đi xa, Hàn Phong nhìn Bùi Ngọc một lúc lâu rồi mới hỏi tú bà: “Giá bao nhiêu?”

Bùi Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Hàn Phong.

Thấy Hàn Phong thẳng thắn hỏi, tú bà liền đưa ra giá cao: “3 lượng bạc.”

Hàn Phong từ trong ngực móc ra một túi tiền: "Ở đây ta chỉ có một hai lượng bạc, nếu ngươi đồng ý bán, ta sẽ mua, chứ ta cũng không còn nhiều tiền nữa."

Thấy có người chịu mua, tất nhiên tú bà sẽ vui vẻ đồng ý, lập tức lấy tiền rồi cởi xích tay chân cho Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc theo Hàn Phong ra khỏi khu trấn này.

Tuyết càng ngày càng rơi dày thêm, Bùi Ngọc lạnh run lên, hai chân cũng đã đông cứng.

Nhưng chợt trên người y cảm thấy ấm áp, y nhìn thấy trên người mình được khoác một chiếc áo bông màu lục lam.

“Đi đi.” Hàn Phong nói với Bùi Ngọc: “Ta biết ngươi muốn sống, ta cũng không mua ngươi chỉ để bắt ngươi làm việc cho ta. Hãy chạy trốn trước khi quân phản loạn và quân đội của triều đình đuổi đến.”

Nói xong, Hàn Phong sải bước đi về phía trước.

Bùi Ngọc đứng đó, nhìn bóng lưng Hàn Phong biến mất trong tuyết mênh mông, xung quanh im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng gió lạnh rít lên, y đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.