Chương 3

Đừng rời bỏ ta...Đừng...

Bùi Ngọc chạy nhanh về phía trước, cố gắng đuổi kịp Hàn Phong.

Hàn Phong nghe thấy giọng nói thì quay người lại, khi nhìn thấy Bùi Ngọc đuổi theo thì dừng lại đợi Bùi Ngọc chạy tới.

"Tại sao ngươi còn không đi?" Hàn Phong hỏi.

“Ta không biết đi đâu.” Bùi Ngọc vừa nói vừa bị một luồng gió lạnh thổi vào, khiến y không khỏi rùng mình.

"Ta sắp gia nhập quân đội, nên không thể mang theo ngươi được."

Hàn Phong nói xong, tiếp tục đi về phía trước, còn Bùi Ngọc cũng đi theo phía sau hắn.

Bùi Ngọc thật sự không biết mình phải đi đâu, vì dinh thự nhà họ Bùi chắc chắn đã bị lục soát, đã vậy y đã tái sinh trong cơ thể của người khác, nên những người thân trước đây của y chắc chắn cũng sẽ không thể dựa dẫm được, vì vậy bây giờ người duy nhất y biết chỉ có mỗi mình Hàn Phong mà thôi.

“Ta cũng sắp nhập ngũ.” Bùi Ngọc nói, sợ Hàn Phong sẽ bỏ rơi mình.

Hàn Phong quay người lại, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn Bùi Ngọc: "Ngươi cũng muốn gia nhập quân phản loạn sao?"

Bùi Ngọc gật đầu, Hàn Phong vòng tay qua vai y nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau đi."

Bùi Ngọc đi theo Hàn Phong hồi lâu, đến một khu rừng, nhìn thấy trong rừng có hơn chục ngôi mộ lớn nhỏ khác nhau.

Hàn Phong yêu cầu mọi người chôn chiếc quan tài cuối cùng, tiễn mọi người đi rồi quỳ trước mộ đốt giấy.

Gió thổi mạnh, nên Hàn Phong lấy nếp gấp lửa ra và đốt nó một lúc lâu, rồi mới đốt tiền giấy.

"Bùi đại ca, huynh ra đi thanh thản nhé."

Nghe thấy lời nói của Hàn Phong, Bùi Ngọc không chịu nổi nữa, y cũng quỳ trên mặt đất khóc thầm.

Cha...... Mẹ......

Bùi Ngọc thầm khóc trong lòng, cổ họng nghẹn ngào nức nở.

Y khóc rất lâu cho đến khi Hàn Phong bước đến gần y.

"Ngươi khóc cái gì?"

Bùi Ngọc lau nước mắt trên mặt: "Ta nghĩ về cha, mẹ ta."

"Vậy ngươi biết viết không?"

Hàn Phong hỏi xong, thì hơi sửng sốt, như thể nghĩ rằng người trước mặt mình chỉ là một thiếu niên lầu xanh, nên sao có thể được ăn học tử tế được, vì vậy hắn duỗi tay ra trước mặt người nọ: "Đứng dậy đi, chúng ta trở về thôi."

“Ta có thể viết.” Bùi Ngọc lau nước mắt trên mặt mình: “Ngài muốn ta viết gì?”

Trong mắt Hàn Phong lóe lên một chút kinh ngạc, sau đó hắn chỉ vào tấm ván gỗ cắm trước mộ: "Chỉ cần viết lên đó là, mộ của huynh đệ kết nghĩa Hàn Minh.”

Nghe được lời nói của Hàn Phong, Bùi Ngọc lại rơi nước mắt.

Tên cha của y là Bùi Minh nhưng được Hàn Phong đổi lại, vì hắn không thể trực tiếp viết tên cha của y, nếu không sẽ bị lính triều đình phát hiện, cho nên hắn chỉ có thể đổi thành họ của chính mình, coi như là có ý tốt.

Mực đã bị đông cứng từ lâu, Hàn Phong cầm nghiên mực trong tay, sau khi nấu chảy mực với nhiệt độ cơ thể mình, sau đó đưa cho Bùi Ngọc viết một dòng chữ lên bảng gỗ.

Y quỳ xuống, trịnh trọng cúi đầu trước mộ của gia đình họ Bùi.

Cha, Ngọc Nhi nhất định sẽ báo thù cho cha.

Hàn Phong đưa Bùi Ngọc đến một ngôi làng bên ngoài huyện Thủy Dương.

Đi đến túp lều tranh ở phía đông thôn, Hàn Phong đẩy cửa ra, làm cho gió lạnh mang theo những bông tuyết cuốn vào nhà.

"Vào đi." Hàn Phong đi vào, rũ bỏ những bông tuyết trên người.

Bùi Ngọc đi theo vào, đóng cửa lại và nhìn quanh phòng.

Trong nhà sạch sẽ, không có nhiều đồ đạc, bên trái là một chiếc giường đất, với chăn bông được gấp gọn gàng.

"Đây là nhà của ngài sao?" Bùi Ngọc hỏi.