Chương 4: Nếu sau này Liêu Phong Dư cưới vợ, lúc làm cái chuyện ấy ấy kia, Liêu Kỳ Ninh cũng phải ngồi bên cạnh xem à

Lần đầu tiên bị đánh, Liêu Kỳ Ninh ngỡ ngàng, sau đó che mặt lại khóc lóc chạy ra ngoài.

Rõ ràng cậu đã rất ngoan ngoãn, thân là một Omega lại ở cùng phòng với một Alpha đã rất kì lạ rồi. Cả trường đều biết Liêu Phong Dư thiếu cậu là không thể sống, Liêu Kỳ Ninh thậm chí còn nghe thấy bạn học của anh mình nói chuyện phiếm, không chỉ một lần nói.

“Thật sự là Liêu Phong Dư không thấy em trai mình là không làm gì luôn đấy à?”

“Đấy không phải là chuyện ai cũng biết sao. Nghe nói em trai hắn còn phải dọn đến phòng ngủ của Alpha kìa, bảo là Liêu Phong Dư không thấy em trai mình là không chịu ngủ đâu.”

“Thật á, nghiêm trọng thế cơ à. Thế này, nếu sau này Liêu Phong Dư cưới vợ, lúc làm cái chuyện ấy ấy kia, Liêu Kỳ Ninh cũng phải ngồi bên cạnh xem à… ha ha ha…”

“Cưới được vợ chắc? Khó thế cũng nghĩ ra được? Haha...Có khi còn muốn cùng em trai mình thủ thân cả đời cũng nên.”

“Ô kìa, thế không phải vừa đôi hay sao. Một người là Alpha, một người là Omega.Chẹp chẹp chẹp anh anh em em nha … ha ha haaaa”

Những loại lời nói khó nghe này, Liêu Kỳ Ninh cũng không phải mới nghe một hai lần, chỉ là cậu chưa từng kể với ai, trong lòng buồn rầu muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi cho quên mấy chuyện này đi thì bị ăn một cái tát. Việc này thì ai mà nhịn được chứ, thế là tối đó Liêu Kỳ Ninh không thèm quay về, định trực tiếp ở nhà bạn mấy hôm.

Dù sao cậu cũng không tin lời của mẹ, Liêu Phong Dư thiếu cậu liền không sống nổi.

Ngày thường cậu thấy Liêu Phong Dư đã tốt lên rất nhiều, giống như người bình thường, thậm chí còn hay treo trên mặt nụ cười, còn có thể thay cậu xới cơm, sắp xếp chăn đệm. Thế nên Liêu Kỳ Ninh theo bản năng mà nghĩ bệnh của anh trai đã tốt lên nhiều rồi, chẳng qua mẹ thấy áy náy nên cứ phóng đại lên thôi.

Sau đó đến buổi chiều ngày thứ ba, Liêu Kỳ Ninh thấy mẹ mình tìm đến cửa, trên mặt cười cười lấy lòng cậu: “Ninh Ninh, hôm đó mẹ quá xúc động, con tha thứ cho mẹ được không? Anh trai con lo lắng cho con, từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì, con trở về được không?”

Bà nói tình hình rất nghiêm trọng, Liêu Kỳ Ninh liền theo bà trở về. Về đến nhà mới biết sự tình còn nghiêm trong hơn so với những gì mẹ nói. Đừng nói là không ăn cơm, rõ ràng là hắn cứ ngây ngốc đứng ở cửa đợi ba ngày, trên người đã phát lạnh rồi, nhưng ai khuyên cũng không chịu về phòng.

Chẳng qua khi nhìn thấy Liêu Kỳ Ninh, trong nháy mắt Liêu Phong Dư liền khôi phục giống như bình thường, cười cười tiến đến cầm giúp cậu cặp sách vào phòng khách: “Ninh Ninh, em về rồi.”

Một khắc kia, Liêu Kỳ Ninh liền phát giác đối phương có chút kỳ quái, nhưng vẫn theo bản năng mà gật đầu. Bị nửa ôm lấy mà đi vào trong phòng khác, ba mẹ đều vô cùng thấp thỏm, mẹ còn nói: “Phong Dư, con đưa em trai vào ăn cơm trước đi.”

Liêu Phong Dư đáp dạ một tiếng, liền bảo giúp việc dọn cơm lên bàn, ánh mắt ân cần nhìn sang Liêu Kỳ Ninh.

Trước tình huống như vậy, Liêu Kỳ Ninh khó mà có thể nói mình đã ăn rồi, chỉ có thể đi theo ăn thêm một chút. Cuối cùng đến tận lúc đi ngủ, Liêu Phong Dư còn cầm tay cậu mãi không buông.

Liêu Kỳ Ninh không muốn hắn cứ cầm tay mình, liền rụt tay lại. Lúc này không biết Liêu Phong Dư đã ngủ chưa, nhưng ngay lập tức ngẩng đầu xem cậu, sau đó tay thử thăm dò mà lại kéo lấy tay cậu.

“Anh đừng kéo tay em nữa.”

Hẳn là do chuyện lúc trước đã như một cây kim chôn trong lòng hắn, Liêu Phong Dư không như trước mà nghe theo Liêu Kỳ Ninh nữa, hắn nghĩ nghĩ nửa ngày mới nói: “Nhưng mà không cầm tay, anh không ngủ được.”

Nhấp nháy miệng, Liêu Kỳ Ninh vẫn không chịu: “Lâu dần rồi anh sẽ quen thôi, về sau em còn muốn dọn đi nơi khác ở, đến lúc đó còn lâu anh mới gặp lại em, dần là quen hết.”

“Dọn đi nơi khác… rất lâu ư…”

Như chịu phải kí©h thí©ɧ nặng nề, Liêu Phong Dư phản ứng có chút chậm, cuối cùng mới mạnh mẽ nắm chặt tay cậu: “Không được!”

Bị hoảng sợ, Liêu Kỳ Ninh lẩm bẩm nói: “Anh nói chuyện chả biết nghĩ gì, sau này nhất định em sẽ dọn ra ngoài ở. A…”

Nửa câu sau chưa kịp nói ra đã phải bưng kín miệng, nhìn Liêu Phong Dư đột nhiên nhảy sang giường mình, Liêu Kỳ Ninh trợn tròn mắt.

“Anh biết lỗi rồi… anh biết lỗi rồi… anh sẽ biểu hiện thật tốt mà, em đừng dọn ra ngoài ở….”

“…”

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Liêu Phong Dư, Liêu Kỳ Ninh có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể tàn nhẫn nói ra một câu: “Nhưng mà người khác nói anh có bệnh, em không muốn ở bên cạnh anh đâu.”

“Anh không có bệnh…”

Ngồi ngốc bên người cậu, nhìn Liêu Phong Dư như sắp khóc đến nơi.

“Anh sẽ chuyển biến tốt mà…”

Có thể vì chứng minh cho cậu thấy rằng bản thân hắn không có bệnh, ở quá trình trị liệu sau đó Liêu Phong Dư đặc biệt liều mạng, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ hắn đã trở lại bình thường. Sau đó công việc cũng ổn định, hắn liền cầu xin Liêu Kỳ Ninh dọn đến nhà hắn ở.

Thậm chí không tiếc quỳ xuống mặt đất cầu xin cậu, như thể bệnh vẫn còn rất nặng.

Vào thời khắc đó, mọi người mới biết rằng, thực ra bệnh tình của Liêu Phong Dư không hề tốt lên, chẳng qua bị hắn ép mà nhìn có vẻ tốt lên mà thôi. Mà thời gian dần trôi đi, bệnh tình lại càng trở lên nghiêm trọng hơn.