Chương 3: Mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ có em là ánh sáng duy nhất

Tố chất thân thể của Alpha cũng không phải ai cũng khỏe mạnh như nhau. Vào lúc Liêu Phong Dư không chịu được nữa mà ngất đi, chỉ có mình Liêu Kỳ Ninh nhìn thấy, thế nhưng cậu lại không thể phát ra thanh âm nào, dù cậu muốn giúp hắn gọi điện thoại cấp cứu, cũng là lực bất tòng tâm.

Kỳ thật cậu cũng cảm thấy hắn có chút làm quá lên, sao phải khổ vậy, cho dù mối quan hệ đó có tốt đẹp đến đâu, cũng đâu cần phải tự tra tấn mình mà không ăn không uống. Cho dù Liêu Kỳ Ninh có hận hắn đến nhường nào, thì cậu vẫn có chút sốt ruột, thế nhưng cậu cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang não đang phát ra âm thanh dò hỏi, nhưng vì không có ai trả lời mà tắt đi.

“Liêu Phong Dư!”

Cậu kêu lên một tiếng, dĩ nhiên là hắn không nghe thấy. Liêu Kỳ Ninh cố gắng chạm vào người hắn, nhưng lại chỉ có thể xuyên qua như một làn không khí.

Không biết vì sao, Liêu Kỳ Ninh kêu lên mấy tiếng không được liền khóc nức nở. Cậu nhớ đến trước kia, khi cậu nhận ra mọi thứ đang diễn ra một cách sai lệch đi, khi cậu xoay người đi tìm Liêu Phong Dư, hắn còn hướng cậu cười cười, ánh mắt lại hoàn toàn tĩnh mịch.

“Chúng tôi có thể phát huy được tiềm lực lớn nhất của Alpha”, lời quảng cáo nghe mới tốt đẹp làm sao. Mọi người đều cho rằng đây là một bước tiến mới, nơi đó sẽ đào tạo được ra những người có địa vị cao sau này, lại không biết rằng cái mà bọn chúng muốn là tuyến thể của những Alpha có tiềm lực cao.

Một Alpha không có tuyến thể sẽ có bộ dạng như thế nào?

Còn có điểm nào giống người không? Không biết suy nghĩ, không có tinh thần lực, thậm chí còn có khả năng biến thành người thực vật.

Liêu Kỳ Ninh không nhớ tại sao mình lại có thể nhìn thấy tín hiệu cầu cứu trong mắt Liêu Phong Dư lúc đó. Trong lần kiểm tra sức khỏe đầu tiên, tuyến thể của hắn đã bị rút đi một chút, biến hóa không quá nhiều, chỉ là không thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng. Thế nhưng do tuyến thể bị kí©h thí©ɧ, tinh thần lực thế mà lại gia tăng không ít.

Cứ thế, không ít Alpha mới phân hóa đều bị rút đi một chút tuyến thể. Đến giai đoạn thứ hai là rèn luyện thể năng, cần đi một tuần, những Alpha đã mất đi một phần tuyến thể thậm chí còn không biết cách xin giúp đỡ của người khác, chỉ có thể sợ hãi cùng tuyệt vọng mà tiếp tục tham gia.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Liêu Kỳ Ninh đã chạy đến ôm chặt lấy Liêu Phong Dư, khóc lóc không chịu cho hắn tiếp tục tham gia cái huấn luyện đó. Khóc lóc suốt hơn một giờ, ai khuyên cũng mặc kệ không buông tay, cuối cùng người bên phía huấn luyện không muốn làm to chuyện, sắc mặt không mấy thân thiện nói chi phí huấn luyện sẽ không được trả lại.

Phần lớn mọi người sau khi nghe câu này, thường sẽ khuyên bảo con mình buông tay cho anh trai đi huấn luyện, nhưng Liêu Kỳ Ninh là bảo bối Omega vất vả lắm họ mới sinh ra, cưng chiều còn không hết, sao nỡ mắng mỏ. Vậy nên gia đình họ liền không để ý đến số tiền đó, mang hai đứa con nhà mình trở về.

Sau khi trở về Liêu Phong Dư cũng không hé răng câu nào, chỉ gắt gao nắm chặt tay Liêu Kỳ Ninh, ai gỡ tay cũng đều không gỡ nổi. Một bộ dạng không ăn không uống không khóc không nháo cuối cùng cũng khiến ba mẹ thấy không ổn, liền mang hắn đi bệnh viện kiểm tra. Sau nhận được kết quả rằng tuyến thể hắn bị hao tổn.

Cuối cùng đám người tham gia huấn luyện Alpha kia đều biến thành phế nhân, đám người bên huấn luyện sau khi lấy được tuyến thể xong liền bỏ trốn, bọn hắn bán những tuyến thể này cho mấy phòng thí nghiệm không chính quy rồi hoàn toàn biến mất.

Có lẽ bởi vì áy náy, về sau ba mẹ luôn đặc biệt quan tâm đến Liêu Phong Dư, thế nhưng Liêu Phong Dư lại giống như lời bác sĩ nói, hắn đã mất đi cảm giác đối với thế giới bên ngoài, chỉ khi nhìn thấy Liêu Kỳ Ninh mới có thể biểu hiện ra chút ý thức với những thứ xung quanh, như thể một liều thuốc cổ vũ hắn thoát khỏi sự vây hãm vô hình trong đầu hắn vậy.

Ở giai đoạn cuối của kỳ trị liệu, Liêu Phong Dư dần dần trở lên hòa đồng với xung quanh hơn, thế nhưng đây là lúc có Liêu Kỳ Ninh ở bên cạnh. Nếu như không nhìn thấy Liêu Kỳ Ninh, hắn sẽ ngay lập tức liền rơi vào trạng thái tự phong bế.

Vì để Liêu Phong Dư có thể thành công tốt nghiệp, Liêu Kỳ Ninh bị bắt dọn vào phòng ngủ của Alpha, trở thành bạn cùng phòng của anh trai, thậm chí khi đối phương đi học cậu cũng phải nhàm chán mà ngồi cạnh.

Dưới tình huống như vậy, cậu có muốn tối cuối tuần sang nhà bạn chơi rồi ngủ lại một đêm cũng đều không được phép, mẹ cậu còn tận tình khuyên bảo cậu: “Nếu con ra ngoài chơi, anh trai con sẽ lại không ăn không uống không ngủ, coi như mẹ xin con, ở nhà chơi với anh trai được không?”

Bởi vì cậu là Omega nên từ bé đến giờ rất được chiều chuộng, Liêu Kỳ Ninh cũng không phải đứa trẻ thích vô cớ gây chuyện, cho nên từ bé đến giờ rất ngoan ngoãn, nghe lời, thế nhưng cậu thật sự không hiểu, tại sao một chút tự do mình cũng không có được?

Thế nên Liêu Kỳ Ninh liền không chịu, tính tình cậu cũng không được tốt cho lắm, khí nóng bốc lên đầu mà nói không thèm nghĩ: “Mẹ nói như thể con không bao giờ chơi với anh vậy, con cũng cần có thời gian cho riêng mình chứ! Con ở nhà với anh lâu thế rồi, chẳng lẽ không thể ra ngoài chơi với bạn được sao? Hơn nữa, nếu sau này con lớn lên dọn ra ngoài sống, chẳng lẽ anh lại chết đói được chắc? Cứ mặc kệ anh ấy đói một thời gian, chẳng phải sẽ tự biết ăn cơm à!”

Sau đó cậu liền thấy người mẹ hiền dịu chẳng bao giờ tức giận của mình tát mình một cái “Chát!”, sau đó tức giận nói: “Đây là con muốn ép chết anh trai con đúng không!”