Chương 2.2: Đẹp trai bá cháy

Nguyễn Nguyên vừa vào cửa liền phát hiện ra hắn, đích thật là ngồi ở góc, rất bí mật, nhưng trong bóng tối Nguyễn Nguyên vẫn lần theo được hướng đó, bởi vì mùi ở góc đó không giống với những nơi khác, tin tức tố tươi mát hòa lẫn với hương lệu trong quán, mùi vị nói nhạt không lạnh nói nồng không nồng, khiến Nguyễn Nguyên khịt mũi, bình thường cậu căn bản không ngửi được bất kỳ tin tức tố nào, nhưng lại phải chịu đựng đủ loại hương thơm ức chế pheromone phân tán, rõ ràng là vì tạo thuận lợi cho Alpha và Omega, kết quả cuối cùng Beta cũng phải chịu tội theo. Bản thân cậu vốn không thích những mùi vị kia còn phải bị ép ngửi.

Nhưng ở vị trí góc của Lotus mùi lại phi thường nhạt, càng gần lại càng nhạt, gần như là không có, cho nên Nguyễn Nguyên mới phát hiện ra nơi đó trước tiên.

Một thân diện cây đen, còn đội mũ, tùy tiện dựa vào lưng ghế xem điện thoại di động, trên bàn bày hai ly cà phê, Nguyễn Nguyên tinh mắt còn phát hiện người này cư nhiên còn gọi một phần đồ ngọt, sự quá mức chu đáo này khiến Nguyễn Nguyên có chút ngượng ngùng mà đi về phía trước.

Đang do dự thì người kia dường như có cảm giác bèn ngẩng đầu chuyển hướng về phía cậu, Nguyễn Nguyên đúng lúc nở nụ cười, khi nhìn rõ mặt hắn thì nhịn không được trong lòng gào thét một câu —— mẹ nó đẹp trai bá cháy!

Nhìn mặt căn bản là nhìn không ra mới mười tám tuổi, góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu mũi thẳng, môi mỏng mím thành một đường, sắc mặt không chút thay đổi sau khi nhìn chằm chằm cậu một giây mới nhếch khóe miệng, nói một câu: "Lại đây ngồi. ”

....... Cảm giác bị áp chế, câu đầu tiên khi gặp mặt bình thường không phải là xin chào, tôi là ai, sao?

Lòng bàn tay Nguyễn Nguyên dần dần dính lại, sau khi ngồi xuống giương mắt chuẩn bị mở lời, vừa nhìn Lotus liền sửng sốt một chút, lúc trước không chú ý, hiện tại ở khoảng cách gần, cậu phát hiện tròng mắt Lotus màu vàng nhạt.

Gen tiên tiến!

Trái tim Nguyễn Nguyên đập thình thịch, cậu không khống chế được nhìn chằm chằm vào mắt Lotus, muốn nhìn xem đôi mắt đẹp kia có phải màu mắt thật hay không, đại bộ phận người trong đế quốc đều là mắt đen, chỉ có một bộ phận rất nhỏ alpha và Omega là mắt màu, điều đó có nghĩa là gen của bọn họ thuần khiết ưu việt, huyết mạch cao quý đặc biệt.

Nguyễn Miên đã từng có một khoảng thời gian vô cùng nhiệt tình mua len màu, đeo vào giả vờ mình là gen đặc biệt, đương nhiên sự khác biệt giữa dùng len và màu tự nhiên dùng mắt thường nhìn kỹ là có thể nhận ra, nhưng vẫn không cản trở việc len màu thịnh hành, ngay cả Beta cũng sẽ mang chơi, dù sao cũng sẽ không có ai thật sự cảm thấy việc ánh mắt biến sắc, thì huyết thống liền thay đổi.

"Mắt của anh rất đen, rất đẹp."

Trong lúc Nguyễn Nguyên còn đang thán phục mình thật sự trúng giải độc đắc, Lotus cười nói chuyện với cậu, Nguyễn Nguyên lúc này mới ý thức được mình nhìn hắn quá lâu, đối phương đây là đang nhắc khéo mình đừng nhìn mắt cậu ta nữa.

Đúng là rất có nghệ thuật nói chuyện, Nguyễn Nguyên thầm nghĩ đôi mắt đen tùy ý của mình cũng có thể được nói là xinh đẹp, lại nhìn đôi mắt vàng của người ta cũng không lễ phép cho lắm.

"Tô là bất viên... Á, tên tôi là Nguyễn Nguyên, trường học cách đây hơi xa nên đến trễ, ừm... Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề, cậu có bất kỳ vấn đề với sự phát triển hơn nữa của mối quan hệ sâu sắc của chúng ta không? ”

Dù sao cũng lớn hơn hai tuổi, đã sinh viên năm thứ ba, làm việc lâu dài cũng tích góp được không ít kinh nghiệm xã hội, không có lý do gì bị em trai này dắt mũi.... Mặc dù.... Em trai này cũng phát triển quá tốt, vừa nhìn đã biết là cậu chủ sống an nhàn sung sướиɠ, không chừng từ đồ ăn vặt từ nhỏ đến lớn của hắn so với gạo cậu ăn qua đời này còn nhiều hơn....

Nguyễn Nguyên cúi đầu uống một ngụm cà phê, vị đắng nguyên chất không bỏ thêm gì trong nháy mắt kí©h thí©ɧ cả khuôn mặt cậu nhăn lại, khó trách nó rẻ vậy, đồ uống như thế có ai mua chứ ! Cậu "bất động thanh sắc" đẩy cà phê sang bên cạnh, tự cho là thiên y vô phùng, nhưng vừa nhấc mắt liền nhìn thấy người đối diện che miệng tránh ánh mắt, mặc dù chỉ lướt mắt qua, Nguyễn Nguyên vẫn nhìn thấy ý cười từ khóe mắt lộ ra, sau đó một ly cà phê đầy mùi sữa xộc vào mũi được đẩy đến trước mặt cậu.

"Uống ly này của tôi đi, tôi chưa từng động qua, vừa vặn đang ấm."

Làm sao có thể, Nguyễn Nguyên sửng sốt, đang định cự tuyệt, liền nhìn thấy Lotus chống cằm, hai mắt không chớp nhìn cậu nói: "Uống cà phê xong chúng ta đi mở phòng đi. ”