Chương 2.3: Mới trưởng thành

Đúng thật là.... Thật là tốc độ của pháo! Phải! Kẻ có vấn đề chính là chính cậu, hỏi đông hỏi tây nhăn nhăn nhó nhó, đi bắn pháo có ai mà muốn tự giới thiệu chứ, còn muốn hỏi thêm vấn đề, cứ trực tiếp mở phòng là được, thật sự là... Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nguyễn Nguyên, có bản lĩnh đăng bài tìm bạn pháo, kết quả khi nhìn thấy đầu bạn pháo liền câu nệ, chẳng lẽ bắn pháo còn muốn chia làm ba bảy loại sao, không cần nghĩ đến những vấn đề không đáng nữa, cho dù chỉ làm một lần, nhưng nom hắn cũng là một người ra tay hào phóng, lấy được tiền liền vui vẻ hợp tan, do dự sẽ bại trận, nếu đối phương chủ động, vậy thì cứ nghênh bước mà lên!

Nguyễn Nguyên bưng cà phê lên, buồn bực uống một hơi như rượu, dựa vào khoảng thời gian này để giảm bớt lúng túng và điều chỉnh tâm tình, ly này so với ly kia của cậu quả thật khác nhau rất nhiều, sự ngọt ngào trộn lẫn vị đắng của cà phê, nồng đậm kéo dài, buông ly Nguyễn Nguyên còn có chút lo lắng đối phương sẽ cảm thấy cậu có tật xấu, nhưng Lotus không chút để bụng nào mà cầm cái nĩa ăn đồ ngọt, thấy cậu uống xong còn đưa một cái nĩa khác qua, nói một câu món điểm tâm này cũng đừng để lãng phí, Nguyễn Nguyên cũng không khách khí nữa, nhận lấy nĩa bắt đầu ăn.

Kỳ thật cậu cũng không quá thích ăn ngọt, cà phê đồ ngọt ở những cửa hàng bình thường cũng không đắt, nhưng cậu rất ít mua, tích góp tiền vốn không dễ dàng, nó về đồ ăn vặt thì cậu càng thích ăn thịt cá chiên da heo muối hơn, nhưng hôm nay từ lúc tan học bắt xe đến bây giờ vẫn chưa ăn miếng nào, nên lúc này ăn cái gì cũng cảm thấy rất ngon, bánh ngọt nho nhỏ chưa hết mấy miếng đã bị Nguyễn Nguyên ăn hết, Lotus cũng mới đều chỉ ăn vài cái, sau đó thì không ăn nữa..

Hai người nhất thời không nói gì, Nguyễn Nguyên liếʍ môi lục điện thoại di động chuẩn bị tìm khách sạn gần đó, bên kia Lotus nói ngay hắn đã đặt phòng trước, tóm lại Nguyễn Nguyên là người khởi xướng pháo, nhưng cũng chỉ là người khởi xướng mà thôi, còn năng lực chấp hành thì không bằng một đứa trẻ mới trưởng thành.

Mới trưởng thành...

"Này, cậu thật sự 18 tuổi sao?" Nguyễn Nguyên nhịn không được hỏi, Lotus không nói gì, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho cậu, Nguyễn Nguyên nhận lấy nhìn, quả nhiên là thẻ ID, mỗi công dân ở đế quốc đều có hai loại thẻ thực thể và thẻ điện tử, trên tay hắn chính là thẻ thực thể.

Tên: Kỳ Liên

Giới tính: Alpha Nam

Năm sinh: tinh lịch 234 ngày 31 tháng 8 năm 2008

Địa chỉ sinh: Aigues star

Điện thoại: 0000

Quả nhiên là gen cao cấp... Sau khi nhìn thấy ID trên tay, Nguyễn Nguyên càng thêm xác định Lotus nếu không giàu thì cũng quý, trên ID thân phận người bình thường của bọn họ, tất cả thông tin đều phải tường tận, cập nhật thường xuyên, chỉ có người có thẩm quyền cao mới có thể lựa chọn những thông tin bí mật không muốn tiết lộ, ví dụ như địa chỉ và số điện thoại trên thẻ này rõ ràng là cho có lệ, Nguyễn Nguyên trả thẻ về thì thầm: "Đúng là mới trưởng thành. ”

Ngày khai giảng được cả đế quốc thống nhất là 1 tháng 9, tính thời gian thì Kỳ Liên này qua tuổi trưởng thành chưa đến một tháng, vậy mà lại đi tìm đến pháo hữu, Nguyễn Nguyên nhất thời có loại cảm giác tội ác bắt cóc trẻ nhỏ, nhưng chờ Kỳ Liên đứng lên hai người chuẩn bị ra ngoài, chiều cao áp bách kia khiến Nguyễn Nguyên nhất thời bỏ đi cảm giác tội lỗi, cậu phải ngửa đầu nhìn hắn! Đây mà là đứa trẻ ư!

"Cái kia... Tôi sẽ theo sau cậu, chúng ta hơi quá nổi bật, tôi không muốn bị nhìn thấy. "Nguyễn Nguyên đi tới bên cạnh Kỳ Liên đang đóng gói một đống bánh ngọt ở quầy lễ tân nhẹ giọng nói, vốn tưởng rằng đối phương sẽ một tiếng đáp ứng, ai ngờ Kỳ Liên quay đầu lại có chút chú ý đặc biệt nhìn về phía cậu hỏi: "Bị ai nhìn thấy? ”

Bị em trai nhìn chứ ai, cậu cao ráo đẹp trai như vậy, nếu em trai đưa mắt ngay nhìn lần đầu tiên chắc chắn sẽ chú ý, vậy không phải tôi sẽ bại lộ sao.

Nhưng Nguyễn Nguyên không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân, không nói gì, chỉ nhìn sinh viên lui tới ngoài cửa thủy tinh đến xuất thần, thẳng đến khi Kỳ Liên xách đồ nói bảo cậu đi theo, cậu mới phục hồi tinh thần lại, đây là đã đồng ý đề nghị của cậu rồi, Nguyễn Nguyên nghĩ, liền chờ lúc Kỳ Liên đi ra ngoài kéo dài khoảng cách với hắn rồi mới chậm rãi đi theo.