Chương 2.1: Hẹn gặp

Tám giờ tối ở Tạ Ký Sinh là lúc rất nhiều học sinh tan học ùn ùn kéo ra, Nguyễn Nguyên ngồi trên băng ghế cứng hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng như được giải thoát, từ xa xa nhìn thấy nhóm đám thanh niên mặc đồng phục học sinh Agscheel vừa nói vừa cười đi vào trong, cậu thấy hơi nhức đầu, trường của cậu không có học buổi tối, lớp học đến 6 giờ chiều đã kết thúc, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện phiếm với Nguyễn Miên, nên cậu nào biết học sinh ở đây đến giờ này mới tan học.

Thật ra ở đây cũng chẳng ai biết cậu, không sao, chỉ là Nguyễn Nguyên không muốn lãnh trọn "nguy hiểm" của việc ngẫu nhiên gặp phải Nguyễn Miên, nếu như bị nhìn thấy nhất định toàn thân cậu sẽ không được tự nhiên, theo bản năng cảm thấy mình thấp hơn em trai một cái đầu, nhưng hiện tại đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu sẽ đến trễ, thời gian xe buýt tuần thành đến trạm cũng không cố định, vừa vặn hôm là tiết thực tập, Nguyễn Nguyên bị mấy cái linh kiện già nua gây sức ép đến mờ mắt, lúc vội vàng chạy đến trạm xe buýt, đã thấy bóng dáng xe buýt từ từ lái đi.

Chiếc xe buýt thứ hai đợi chừng nửa giờ mới chậm rãi đến, Nguyễn Nguyên ngồi lên xe tính toán thời gian rồi lập tức nhắn tin cho Lotus, nói với hắn mình có việc nên áng chừng sẽ chậm một chút, nhưng đối phương không có phản hồi lại ngay như trước, Nguyễn Nguyên cầm điện thoại di động trong lòng chợt có chút lo sợ, có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế lật qua lật lại giao diện tin nhắn cá nhân đến mấy lần, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến (có trời mới biết từ khi cùng Lotus xác nhận gặp mặt Nguyễn Nguyên vẫn luôn duy trì trạng thái phấn khởi) giờ đã sắp không chống cự được mà thϊếp đi.

Kết quả thiếu chút nữa híp mắt làm lỡ trạm, nếu không phải điện thoại di động rung lên đánh thức Nguyễn Nguyên, giúp cậu phát hiện qua một trạm nữa là tới nơi, thì cậu nhất định là ngủ đến thiên hoang địa lão.

Lotus: Xin lỗi bây giờ tôi mới thấy tin nhắn,không có gì phải gấp, anh muốn uống gì?

Lotus: .jpg hình ảnh

Chưa đến 8 giờ, Lotus đã đến quán cà phê... Hẳn là vì đến trước nên mới hỏi cậu như thế. Thật không hổ là Tạ Ký Sinh, đồ đạc đều rất đắt tiền....

Nguyễn Nguyên không hiểu vì sao một tách cà phê mà có thể bán được 50 đồng, nhìn nửa ngày phát hiện rẻ nhất cũng phải đến 30 đồng, liền nhận mệnh gọi một ly nguyên chất giản dị ít màu mè nhất, hôm nay đã hỏng rồi, chuẩn bị cái gì nữa cũng vô dụng, cứ tùy tiện thôi, cậu vốn là muốn tiền, không cần phải vì chút mặt mũi mà cứng rắn chống đỡ, Nguyễn Nguyên chọn xong liền rách nát phát ra một câu oán giận.

Không mềm không tròn: o o đắt tiền quá(╥_╥)

Lotus: Đừng sợ, tôi không cho anh trả tiền 〈

Trời ơi... Nguyễn Nguyên mặt đỏ lên, nhanh chóng ấn điện thoại di động không nhìn nữa, trái tim cậu đánh lên hồi trống nhỏ, lộ ra bộ dáng chưa từng nhìn qua thế giới này, không phải chỉ là gọi cà phê thôi ư.... A a, cậu chưa từng thấy qua chuyện như vậy, chưa từng có ai nói chuyện với cậu thế này !

Vì thế đến trễ gần nửa tiếng —— kỳ thật khi đến trạm cũng không trễ quá10 phút, còn lại 20 phút Nguyễn Nguyên dành để tìm đường cùng với nhìn đông nhìn tây sợ nhìn thấy Nguyễn Miên, người thích náo nhiệt thích giao tiếp như em trai, hẳn sẽ không bỏ qua thời gian buổi tối phóng khoáng, hơn nữa lúc này mới khai giảng, chính là thời cơ mấu chốt để thiết lập mạng lưới quan hệ, Nguyễn Miên làm sao có thể tan học liền ngoan ngoãn trở về ký túc xá.

Nguyễn Nguyên một đường cúi đầu tiến vào Tạ Ký Sinh, lần trước vẫn chưa có vào cửa, chỉ nhìn từ bên ngoài thì biết trung tâm thương mại này rất cao cấp, nhưng chân chính tiến vào cậu mới phát hiện chỉ dùng từ "cao cấp" đều có vẻ như vẫn chưa đủ, phải nói là xa hoa.

Đại sảnh hình tròn khi bước vào cửa liền treo một mảng Tạ Ký Sinh rất lớn, loại kéo đất, không phải màu xanh lá cây, mà là màu vàng, tất cả đều là dùng vàng điêu khắc, bố trí chỉnh thể trong phòng toàn bằng vàng. Nguyễn Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ "kim bích huy hoàng", thật sự là quá chói mắt.

Không kịp cảm nhận được sự rung động trong lòng, Nguyễn Nguyên liền vội vàng đi tìm quán cà phê, cũng may trung tâm thương mại làm công tác điều hướng rất tốt, tiết kiệm thời gian Nguyễn Nguyên hỏi đường, liền một đường theo biền báo chạy đến nơi.

Quán cà phê tên gọi là "Gặp Gỡ", chiếm một góc lớn ở phía tây nam lầu một, khác với phong cách màu vàng của trung tâm mua sắm, quán cà phê có màu xám, làm cho người ta có cảm giác như sương mù, Nguyễn Nguyên cũng không hiểu bầu không khí lãnh đạm như vậy có liên quan gì đến cuộc gặp gỡ, theo cậu, cuộc gặp gỡ này chắc chắn phải giống như điện quang lửa đá bùm bùm, tựa như, tựa như khi gặp Lotus...