Chương 9.2

Cậu chỉ biết nín thở rời khỏi chỗ ngồi không nói một lời, giống như mọi lần, mỗi lần cậu thỏa hiệp nhượng bộ, cậu đều cố nén cho đến khi nội thương, ngậm ngùi rời sân khấu.

Lẽ ra cậu không nên đến, ở một nơi "Thượng lưu" như vậy khiến cậu rất mẫn cảm, chỉ cần một tia lửa nhỏ là sẽ bùng nổ.

Bước nhanh ra khỏi nhà ăn, Nguyễn Nguyên không quay đầu lại đi về phía cổng trường Eggerscher, mặc dù điện thoại trong túi đang reo vang, nhưng cậu vẫn thờ ơ.

Thuận lợi như vậy đi ra khỏi Egerscher, Nguyễn Nguyên một đường ngược gió chạy như điên, đi ngang qua Tạ Ký Sinh, đi qua khách sạn, đi qua đường đua ngôi sao, đi đến bến xe buýt, cuối cùng trong lúc lấy điện thoại di động ra chờ đợi xe buýt.

Mềm mềm uỷ mị: Anh không cần chiếc túi của mình nữa à? Để trong phòng tôi chỉ tổ chướng mắt.

Không mềm không tròn: Vậy cậu cứ vứt nó đi, tôi không thiếu một cái túi?

Mềm mềm uỷ mị: Giả vờ giàu có, giống như một nhà giàu mới nổi, trên đường gặp người thì đừng nói là anh trai tôi.

Không mềm không tròn: Cút! ! !

Vì cái gì mà câu nào cũng chói mắt vậy? Gặp người? Cậu đi đường chẳng sợ cứ vậy đi hùng hổ căn bản không có người thèm chú ý cậu, hoặc có chú ý thì cũng chỉ đều đảo mắt qua, ai sẽ chú ý một người bình thường, của bình thường, mờ nhạt trong biển người Beta.

Cho nên vì cái gì.......

Vì sao trong biển người mênh mông ấy Kỳ Liên lại phát hiện ra cậu? Trên diễn đàn có rất nhiều bài đăng hỏi bạn tình, điều kiện tốt hơn cậu rất nhiều, tại sao lại là cậu?

Chỉ là cậu được một Alpha không cùng giai cấp đối đãi đặc biệt mà thôi cho nên mỗi ngày đều ở trong trạng thái lo lắng, chính mình như vậy khiến cậu cô cùng cảm thấy xa lạ lại sợ hãi, rõ ràng chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, vì sao cái gì cũng chưa làm mà lại như vậy.

Sự khinh thường của Nguyễn Miên không phải là không có lý, chỉ là kiến

thức của cậu quá ít, bởi vì tiếp xúc với "Giới thượng lưu" quá ít, cho nên một chút "Đặc biệt " cũng sẽ khiến anh cảm thấy hoang mang.

Nhưng cái gọi là " Đặc biệt " có thể chỉ là phép lịch sự bình thường trong mắt những người đó, chính mình một bên tư tưởng tới phần đặc biệt này.

Giống như cậu ngoài miệng hỏi em trai Liền Kỳ như nào, nhưng trong lòng lại tự hỏi Liền Kỳ có phải Kỳ Liên hay không?

Loại so sánh này nhanh chóng lan tràn như gai dây leo dày đặc quấn lấy não cậu, khiến cậu đau đầu, đau đầu, đầu sắp nổ tung, cho dù cậu rõ ràng biết loại tâm lý này là không đúng, chẳng nhẽ cậu lại lại không có tư cách là một người anh em hiểu chuyện, ngoan ngoãn?

Trước đây nhìn trộm Kỳ Liên trong Tạ ký sinh, cậu đã thấy tất cả, Kỳ Liên là mẫu người cậu thích có đúng hay không, nhưng Kỳ Liên thậm chí không cho cậu một cái liếc mắt...... Anh ấy là tốt nhất, so với Liền Kỳ tốt hơn gấp trăm ngàn lần, Cậu ta định cất giấu Liền Kỳ như thế nào, anh trai cậu ta cũng đều sẽ có, đưa cho cậu ta một chiếc vòng cổ, anh trai cậu ta cũng có thể mua cái thứ hai....

Màn hình của điện thoại di động ở trên giao diện xử lý " Mềm mềm uỷ mị" bị đen, giao diện đã lâu không được di chuyển, một lúc sau, có những giọt nước nhỏ bằng hạt đậu rơi xuống, một giọt hoặc hai... Sau đó hủy bỏ phản hồi, màn hình điện thoại được lau một cách cẩu thả bỏ lại vào túi.

Vào buổi tối, Samuel đưa Nguyễn Viễn đến nhà máy sản xuất phụ tùng dưới lòng đất như đã hẹn, thật sự nếu không phải bạn cùng phòng dẫn đường, Nguyễn Nguyên sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng nhà máy sản xuất phụ tùng này được giấu dưới quầy bar tên là "Đệ tử tốt", ở cuối con phố xa nhất phía sau trường của họ, con phố đó là nơi sinh viên đến ăn uống và giải trí vào các ngày trong tuần, nó trông bẩn thỉu nhưng ta có thể tìm thấy mọi thứ ta muốn.

Nguyễn Nguyên hai năm đi học thường lui tới phố sau, nhưng lại chưa từng tới quán bar một lần.

Cậu thực sự là một "Đệ tử tốt", học sinh giỏi không dám vào quán bar.

"Nguyễn Nguyên, cậu thực sự là Beta trung thực nhất mà tôi từng gặp. Tôi hối hận khi đưa cậu đến đây." Samuel bất đắc dĩ nói.

Đùa thôi, cậu mới không thành thật, cậu đang thực hiện các giao dịch tiền và tìиɧ ɖu͙© sau lưng!

"Có tốn tiền sao? Vào cửa nhất định phải tiêu thụ một chai rượu sao?" Nguyễn nguyên do dự đặt câu hỏi, Samuel dẫn cậu tới đã đủ ý tứ, nếu thật muốn cưỡng chế tiêu phí, cậu lại chuẩn bị phải vay tiền Samuel, nghĩ đến các khoản nợ sẽ lại tăng lên, khuôn mặt cậu càng chán nản hơn.

Cái này làm cho Samuel cho rằng Nguyễn Nguyên đã quá lo lắng khi bước vào quán bar, hơn nữa không biết vì lý do gì mà đôi mắt của cậu bị sưng lên sau khi từ bên ngoài trở về vào buổi trưa, cậu thực sự rất đáng thương.

"...Không cần, miễn là ông chủ đồng ý cho cậu ở lại làm việc, đồ uống ở đây điều là miễn phí. Không cần lo lắng, ông chủ cũng rất dễ nói chuyện."