Chương 9.1

" Em nhìn thấy con trai của nguyên soái sao? Có thật không?" hai người đi đồng thời đi vào nhà ăn Nguyễn Nguyên tò mò hỏi em trai, chỗ bọn họ ngồi là ở cạnh cửa sổ, đồ ăn đều là tự phục vụ, Nguyễn Nguyên không khách sáo mà lấy một đống đồ ăn về, còn nhớ những món thịt dài mà Kỳ Liên gọi để đãi tiệc, nói thật nguyên liệu ăn vào có cảm giác rất tươi, nhưng hương vị chưa chắc đã ngon hơn căng tin của bọn họ, đều quá nhạt..

Nếu đem chuyện này nói cho Nguyễn Miên biết, có lẽ người đó sẽ trợn mắt lên nói lợn rừng không ăn được trấu hảo, Nguyễn Nguyên không khỏi lộ ra vẻ châm chọc khi nghĩ đến cảnh này, trong miệng đang nhai miếng thịt nhạt nhẽo không có vị này.

"Anh thật kỳ quái, anh trước kia không phải rất ít ăn thịt sao?"

"Anh của em là thực vật chỉ cần phơi ra ánh nắng mặt trời cũng có thể sống? Em có thể nói điều gì đó để mọi người có thể hiểu khi em là sinh viên đại học không?"

Vẫn là không nhịn được muốn dỗi Nguyễn Miên, nhưng thấy đối phương đang dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn mình như có điều suy nghĩ, mặc dù không thèm để ý, nhưng vì lần đầu tiên bước vào căng tin nên ánh mắt của họ đã hết lần này đến lần khác rơi vào người họ, chính xác mà nói thì là nhìn vào trên người Nguyễn Miên, Omega người cao gầy trên mặt mang chút tính trẻ con trên cổ đeo chiếc vòng cổ con bướm quanh cổ giống như một sự hoàn thiện, làm nổi bật khí chất trong sáng và mơ hồ của cả người.

Cổ áo sơ mi cởi hai cúc chỉ để lộ cổ áo, ngồi bên cửa sổ, để nắng trưa rọi vào một bên mặt, chẳng sợ làm người khác không vui nhưng trước sau vẫn luôn bảo trì một mặt vui vẻ.

Tốt lắm, đã học được rồi, đó là một bộ dáng giả mà cậu không bao giờ làm được, Nguyễn Nguyên thở dài trong lòng sống như thế này thật mệt mỏi biết bao, chính vì vậy cậu không thể tàn nhẫn với Nguyễn Miên, cậu cảm thấy em trai rất đáng thương, nhưng lại hâm mộ những gì mà em trai có được, mỗi lần nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng, cậu lại không kiềm chế được sự cáu kỉnh, anh sợ, sợ một ngày khoảng cách đó thực sự trở thành đẳng cấp khoảng cách, cậu đã cố gắng buông bỏ nó, lòng tự trọng sắp tan thành cát bụi vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.

“Vậy cậu có thấy qua soái ca sao?” Nguyễn Viên sốt ruột hỏi lại.

“Suỵt—— anh ấy tên là Liên Kỳ!” Nguyễn Miên cau mày, nhưng lập tức khôi phục lại gương mặt giả hoàn mỹ, hạ giọng cảnh cáo Nguyễn Nguyên nói: “Đừng nhắc tới anh ấy trước mặt mọi người, người ở đây thính tai lắm, tôi không muốn để cho anh ấy, để cho người khác nghe thấy họ sẽ nghĩ tôi có ý với Liền Kỳ.

" Cho nên là gặp được?"

"......Đương nhiên."

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định, trái tim Nguyễn Nguyên thắt lại, cậu gần như háo hức hướng về phía trước và hỏi một loạt câu hỏi: "Anh ấy thấy cậu như thế nào?" "Các cậu có cơ hội phát triển không?" "Anh ấy lớn lên nhìn như thế nao? Có phải rất ưu tú không?" nhiều như thế, nhưng Nguyễn Miên không nói gì, chỉ dùng răng cắn trái cây và cà rốt, giống như đang trêu chọc Nguyễn Nguyên đợi cậu chơi đủ rồi mới đút củ cà rốt vào miệng chậm rãi nhai nó, chờ đợi hầu kết lăn lên xuống kết thúc Nguyễn Nguyên nhìn qua thấy Nguyễn Miên đang tới gần, thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên đôi mắt lấp lánh một nụ cười nói:

"Anh là đang quan tâm tới em ... hay là ghen tị với em?"

Nguyễn Nguyên trong lòng chấn động, cảm giác bị người khác nhìn thấu này khiến cậu có ảo giác bị sỉ nhục, cậu luôn tự nhủ rằng Nguyễn Miên dù không hiểu chuyện đến đâu cũng sẽ không "làm nhục" cậu, nhưng sự thật là cậu nhìn thấy rõ ràng dưới ánh nắng tươi đẹp với ánh đèn sáng trưng trong nhà ăn người đối diện vậy mà lại gây cảm giác tà ác quen thuộc.

Bởi vì cậu chớp mắt cảm nhận Nguyễn Miên bộc lộ ác ý vào lúc đó mà không che đậy.

Cậu ghen tị với Nguyễn Miên, nhưng Nguyễn Miên dường như cũng ghen ghét cậu...

Không, không nhất định là ghen ghét, mà nhất định là cảm xúc tiêu cực, cậu không nói ra được, từ khi đeo vòng cổ lên liền trở nên lập dị, vì sao, rõ ràng là nên vui vẻ chứ. . .

“Là anh mua cho em vòng cổ.” Nguyễn Nguyên gằn từng chữ nói.

"Cho nên? Cho dù anh không đến làm anh hùng, cha mẹ cũng sẽ chuẩn bị mua cho em, lấy cái này ra tranh công, tôi nợ anh? Anh tò mò anh ấy làm cái gì cho dù anh ấy là ai, mặc kệ chúng tôi có khả năng hay không, dù sao thì đối với beta cũng không có khả năng"

Hai anh em lời qua tiếng lại căng thẳng, Nguyễn Nguyên tức giận đến muốn vươn tay lấy vòng cổ xuống — đương nhiên cậu biết khả năng này là không thể — chính cậu liền nghĩ tới vai phụ lôi kéo Nhuyễn Miên với kịch bản cẩu huyết la lối khóc lóc om sòm gào lên mắng Nguyễn Miên là một con sói mắt trắng vô lương tâm.

Nhưng cậu không làm được.