Chương 9.3

Samuel đẩy cửa quán bar ra, còn chưa tới đêm khuya, hơn 7 giờ tối quán bar có vẻ hơi vắng vẻ, nhưng hai người di chuyển qua lại cũng thuận tiện hơn mà không cần che giấu, trong ánh mắt trong veo của nhân viên pha chế rượu, Samuel mang theo Nguyễn Nguyên quay vào phòng tắm phía sau, dưới ánh mắt đờ đẫn của anh đẩy cánh cửa "Phòng vệ sinh nhân viên" ra, phát hiện cầu thang dẫn xuống lòng đất phía sau cây chổi lau nhà được giấu kín.

"Tan học tới đây sớm một chút, buổi tối người đông quá sẽ đầy toilet, gặp bạn học cũng dễ dàng hơn."

Samuel vừa dẫn dắt Nguyễn Nguyên vừa hướng dẫn cậu đi xuống, cầu thang kiểu xoay tròn, mỗi khi Nguyễn Nguyên cho rằng nó sắp kết thúc, ánh mắt cậu lại nhấp nháy rồi lại đảo một vòng, nhịp tim cậu dần tăng nhanh, càng đi vào sâu âm thanh cảnh báo nguy hiểm của cậu càng vang lên khi, Nguyên Nguyên sắp hô lên dừng lại muốn rời đi, thì bọn họ đã đến nơi.

Một người đàn ông có bộ râu vạm vỡ đang đợi họ trong căn phòng tối và hẹp, Nguyễn Nguyên nghe thấy Samuel gọi ông ta là ông chủ sau đó liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén như đinh dán chặt vào mình.

Nguyễn Viễn sống lưng phát lạnh, nhịn không được thẳng lưng không dám dời đi ánh mắt, một lúc lâu sau, râu xồm phát ra tiếng cười bỡn cợt châm chọc “Thật là tìm được học sinh giỏi tới, được rồi, bắt đầu làm việc đi.”

Qua loa như vậy? ! Nguyễn Nguyên trợn tròn mắt, không thể tin tưởng nhìn phía Samuel, đối phương cười cười, ghé sát vào cậu và nói rằng anh ấy đã có lời khen tốt với ông chủ trước đó, đặc biệt là lời giải thích mạnh mẽ về năng lực chuyên môn của cậu, vì vậy vừa nãy chỉ là xem duyên phận mà thôi.

"Không có biện pháp nào khác dù sao lượng công việc khá nhiều, chỉ có tôi và ông chủ không thể theo kịp thời gian khách hàng yêu cầu, cậu tốt xấu gì chúng ta cũng cùng trường với nhau, tôi tin cậu, hơn nữa không phải cậu cũng thiếu tiền sao, cái này khách hàng đều là người giàu có, chuẩn bị tốt chúng ta có thể phất lên trong một đêm."

Tất cả chuyện này là sao, tại sao trước đó không nói với tôi trước khi đến đây? Nguyễn Nguyên có chút khó chịu, luôn cảm thấy Samuel đợi cậu vào hố rồi mới kể cho cậu nghe toàn cảnh.

Cậu nghĩ rằng nhà máy sản xuất phụ tùng dưới lòng đất ít nhất cũng giống với nơi làm việc thường ngày của cậu, với nhiều người làm việc trên dây chuyền lắp ráp, nhưng Samuel nói rằng chỉ có hai người anh ấy và người đàn ông có râu? !

"Samuel, tôi còn chưa đồng ý, anh phải nói cho tôi... rõ ..... ràng..." Lời nói của Nguyễn Nguyên theo sau người đàn ông có râu ấn vào nút đèn trên tường đột nhiên im bặt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Đây hoàn toàn không phải là một căn phòng nhỏ, nơi mà Nguyên Nguyên ban đầu trốn trong bóng tối lầm tưởng rằng đó là một bức tường cao chót vót các bộ phận linh kiện, các bộ phận linh kiện với nhiều kiểu dáng và kích cỡ khác nhau được chất đống xung quanh bốn phía "Lưng núi", mà "Lưng núi" là một đại gia hoả lớn gần như xuyên thủng trần nhà, lớp sơn loang lổ loang lổ trên nền đen, chẳng sợ an tĩnh ngồi dưới đất cũng có thể cảm nhận được không tiếng động uy nghiêm cùng hơi lạnh thấu xương.

Đó là một chiếc máy bay mà Nguyễn Nguyên chỉ thấy trong sách——

Máy bay phản lực.

Đêm đó Nguyễn Nguyên không nhớ nổi mình và Samuel làm thế nào mà ra được “ Đệ tử tốt ”, người đàn ông có râu chỉ cho cậu vài phút để tiêu hóa trước khi lấy bản thiết kế ra và phân công nhiệm vụ, cậu bàng hoàng biết được rằng công việc của họ là để sửa chữa máy này, máy cần được hoạt động lại trong thời gian do khách hàng chỉ định.

Làm một công việc khó khăn như vậy không cần chuyên gia sao, dựa vào hai cậu sinh viên và ông có bộ râu xồm có thể làm gì? Tuy nhiên, điều gây sốc hơn là nhìn thấy ông râu xồm vén tay áo lên để lộ ra cánh tay là bản thiết kế mà ông ta có được.

Nguyễn Nguyên tặc lưỡi tỉ mỉ xem đến mức bản thiết kế hoàn hảo mà sinh viên khoa bảo trì cơ khí mơ ước đã thực sự tồn tại trong thực tế, nói trắng ra là có bản thiết kế như vậy, chỉ cần nhận biết được các linh kiện liền có thể sửa chữa.

"Cái này là khách hàng cung cấp, không phải của tôi, thu hồi lại đôi mắt đầy sao của cậu đi, tôi không muốn làm tiểu Samuel hiểu lầm."

Đúng vậy, chính những lời này sau khi rốt cuộc hưng phấn lại khiến cho đầu óc Nguyễn Nguyên chậm rãi trở lại, khi nhìn thấy vẻ mặt táo bón cùng vẻ ửng hồng kỳ lạ trên má của Samuel, anh chợt nhận ra điều gì đó.

Hóa ra anh ta cũng đang thực hiện các giao dịch tiền và tìиɧ ɖu͙©.

Điều này khiến Nguyễn Nguyên cảm thấy gần gũi với Samuel một cách tinh tế, cậu nghĩ rất hẹp hòi rằng Samuel cũng giống như cậu, là vì kế sinh nhai mà bán thân để ở bên một người chú có vẻ hơn mình hai mươi ba mươi tuổi có tương đương với bậc cha chú,lại một chút cũng không nghĩ tới hai người là cặp đôi bình thường yêu nhau.