Đơn thuốc thứ 5

Tôi chắc chắn đang đỏ mặt, cái thể loại nóng từ mặt từ từ kéo xuống cổ. Giống như bác sĩ Giang vừa xuất hiện trước mắt tôi, khoảng khắc đó nhiệt độ trong phòng bệnh viện sẽ trở nên đặc biệt cao.

Tôi không dám đứng trước tấm bảng nữa, hành động này thể hiện rất rõ tâm tư của tôi, đoạn giải thích cứng nhắc vừa rồi cũng không thể cứu nổi tôi. Tôi hơi rũ mắt xuống điện thoại di động đang bị năm ngón tay của tôi nắm chặt. Cho đến giờ phút này, tôi mới cảm giác được một ít sức lực ở trong cơ thể của tôi. Rời chỗ cũ,tôi nhanh bước đi về phía trước.

Tất nhiên giờ này chắc chắn sẽ đi qua bác sĩ Giang.

Vì không muốn lộ vẻ chột dạ, dọc đường tôi chào hỏi anh: "Bác sĩ Giang, xin chào.”

Lúc chào hỏi, tôi cũng không dám nhìn thẳng vào anh, sợ sự quẫn bách cùng tình yêu nồng cháy của tôi đều viết ở trong mắt.

Bác sĩ Giang có lẽ không ngờ tôi chào hỏi trực tiếp như vậy, có hơi sửng sốt một chút rồi mới lên tiếng: "Chào bạn nhỏ.”

Trong giọng nói của anh ẩn chứa một chút ý cười. Cái này thật đúng là muốn là người ta chết đi mà!!!!

Chào bạn nhỏ. Rõ ràng là muốn phối hợp với câu hỏi nghiêm trang của tôi, cũng có thể tạo thành câu đối trên dưới rồi phối hợp với biểu ngữ "cậy già lên mặt". Bạn nhỏ... Thật ra tôi cũng không còn nhỏ nữa rồi.

Quầy tiếp tân trở nên yên tĩnh dị thường, hai ba y tá đều dùng ánh mắt chế nhạo nhìn về phía bên này, thật chán ghét sự chế nhạo của các cô ấy, không hề che giấu làm tôi không còn mặt mũi nào để nhìn.

Bác sĩ Giang từ cửa đi ra, đầu anh hình như cũng không thấp hơn cửa bao nhiêu cả: "Tôi cũng đang định đến phòng bệnh của ông nội em.”

Nói xong nhấc chân dài bước đi.

"Đi cùng nhau đi!" Tôi vội vã nói, thực sự không biết phải nói gì nhưng lại sợ để bản thân bị bỏ lại phía sau. Tôi theo kịp bước chân của bác sĩ Giang, cùng sóng vai với anh ấy.

Tầm mắt vừa vặn ngang bằng với ngực anh, tôi thoáng nhìn thấy trước túi áo làm việc của bác sĩ Giang cắm một cây bút máy màu đen mạ bạc, thật sự là phong cách của những người thích học.

Không muốn yên tĩnh trên đường đi, tôi tìm đề tài: "Em nghe ông nội nói, ngày mai ông ấy có thể xuất viện rồi đúng không ạ?"

Bác sĩ Giang gật đầu: "Tôi đến phòng bệnh cũng là để nói chuyện này với ông ấy.”

"Vậy bây giờ sức khỏe của ông em đã hoàn toàn khỏe chưa ạ? Sau này còn bị đột quỵ nữa không ạ?" Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu xuẩn. Bác sĩ Giang là bác sĩ điều trị chính của ông nội, tôi làm sao có thể nghi ngờ trình độ của anh ấy được.

Bác sĩ Giang nói chuyện với tốc độ đi bộ của anh, không nhanh không chậm: "Vẫn có khả năng.”

“A..." Tôi khó nén khỏi mất mát.

"Ông nội em bị đột quỵ nhẹ là do xơ cứng động mạch gây ra." Anh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng đẹp đẽ. Giọng nói như một nắm nước trong vắt thấm vào tai tôi: "Huyết áp ông ấy không cao, không dính thuốc lá rượu, mỗi buổi sáng đều đi bộ chạy bộ, sinh hoạt và nghỉ ngơi cũng rất tốt, theo lý mà nói, không nên mắc loại bệnh này."

“Vậy nguyên nhân có thể vì cái gì ạ?”

“Bình thường thần kinh dễ căng thẳng, dễ nổi giận.”

"À... đúng rồi, ông nội em quả thật thường xuyên nổi giận với em và em trai em." Tôi nhớ lại: "Ông ấy thuộc chòm Xử Nữ, bệnh sạch sẽ của ông cực kỳ nghiêm trọng. Hộp sữa em trai của em uống xong không kịp ném vào thùng rác cũng sẽ làm ông nội nổi giận."

“Ừ." Bác sĩ Giang bổ sung: "Còn nữa, ăn quá nhiều dầu mỡ.”

“Đúng vậy! Ông nội em thích ăn thịt mỡ lắm.”

Bác sĩ Giang đứng trước cửa phòng 1806: "Còn thịt nạc thì sao?"

"Đều để cho tụi em ăn." Tôi nâng điện thoại di động lên đập vào lòng bàn tay kia: "Vậy sau này tụi em cố gắng không chọc ông tức giận, còn thịt nạc đều lấy hiếu thuận với cho ông, thịt mỡ thì em và em trai có thể chia đều cho nhau."