Đơn thuốc thứ 4

Anh cũng thật bận rộn.

“Được, chờ ông nội em về em sẽ nói cho ông ấy biết." Nói cho ông biết anh đã tới. Nơi này vừa mới tiến hành một khảo sát mãn tính cực kỳ trí mạng, người chịu hình phạt là tôi.

Bác sĩ Giang "Ừ" một tiếng, muốn rời đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, duỗi ra năm ngón tay không còn nắm thành quyền nữa, muốn thò tay vịn ghế ra, bày ra tư thế khác, lắc lư nói tạm biệt với anh. Nhưng lại cảm thấy động tác này đặc biệt ngu xuẩn, đành phải ngượng ngùng bỏ đi, trơ mắt nhìn anh đi ra ngoài.

“Ngô Hàm, rốt cuộc cậu có đang nghe mình nói không?" Giọng Khang Kiều giống như tiếng pháo đánh thức tôi dậy.

Tôi đem điện thoại di động kề sát lỗ tai, giải thích với cậu ấy: "Con của bác sĩ Giang theo vợ trước, bây giờ anh ấy chỉ có một mình." Tôi nhíu nhíu mày: "Cậu cũng đừng nói người ta là giày rách, cho dù anh ấy là giày rách, thì đó cũng là nhân tài giày rách kiệt xuất trong đám giày, linh hồn của giày." giọng nói của tôi không tự tin mà yếu đi: "Hơn nữa, tôi còn chưa chắc nhặt được chiếc giày rách này đâu."

“Cậu còn chưa có quan hệ với anh ta mà đã bắt đầu bao che khuyết điểm rồi kìa." Khang Kiều chậc chậc nói:"Chưa kịp bắt đầu đã tàn. Ngay cả số điện thoại di động của anh ta cũng không cho, tiếp theo cậu định làm gì?"

Bạn thân thật sự là một sinh vật kỳ quái, ngoài miệng nói không ủng hộ bạn không coi trọng bạn, hành động lại mang theo ý tốt mà khoan dung giúp đỡ bạn.

"Tiến được bước nào hay bước đó đi." Tôi đặt ngón tay rảnh rỗi lên mái hiên. "Ông nội tớ chắc là có danh thϊếp của anh ấy, nhưng tớ vẫn chưa có cách nào thẳng thắn trực tiếp xin từ ông cả."

"Rốt cuộc cậu thích anh ta ở điểm nào vậy?" Khang Kiều lại hỏi một cách khó hiểu, cậu ấy lặp lại một câu hỏi hai lần phần lớn là vì không hiểu một người, nhìn đối phương có cảm giác thất vọng vì bùn nhão không thể trát lên tường*.

Bùn nhão không thể trát tường: ý chỉ là nói mà không nghe có là gì cũng không thấm được.

“Mặt đó ha." Tôi đương nhiên đáp.

“Mặt? Ngày đó tớ đi đến bệnh viện tìm cậu, đặc biệt đến phòng khám thần kinh để xem khung giới thiệu của bác sĩ Giang dán trên tường, dưới sự phụ trợ của một loạt chân dung chuyên gia cũ, anh ta quả thật rất đẹp, nhưng trên thế giới cũng không phải không có người nào đẹp hơn anh ta, người độc thân chưa kết hôn khẳng định cũng có."

Tôi nhìn chằm chằm ngón tay điểm điểm của mình trên bệ cửa sổ: "Vậy tớ lấy ví dụ, cậu học trong một lớp toàn trai đẹpi, bề ngoài tất cả đều là một anh chàng đẹp trai có trình độ ngang, cậu sắp hoa mắt rồi. Nhưng có một anh chàng đẹp trai, anh ta chưa bao giờ trốn học, chưa bao giờ đến muộn về sớm, khiêm tốn lễ độ, lúc lên lớp, những anh chàng đẹp trai khác đều khom lưng nghịch điện thoại di động run chân nhai kẹo cao su, chỉ có anh ta ngồi thẳng tắp chăm chú nghe giảng bài, cậu còn có thể nhìn người khác sao?"

Lúc nói những lời này, trong đầu tôi tự động hiện ra một bức tranh trong một hồi ức: Có một lần, tôi đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ Giang, anh đang ngồi trước máy tính ở bàn chính, ấn bàn phím truyền đồ lên màn hình. Chỉ có tôi ở một bên nhìn người đàn ông trẻ tuổi thắt lưng thẳng tắp, tư thế ngồi ngay ngắn như vậy, không giống người khác, cũng không giống tôi ở trên mạng luôn như hình với bóng với cái lưng còng.

Khang Kiều cười lạnh: "Cậu mới quen anh ấy được vài ngày, cậu tự bổ não mình quá mức rồi. làm sao cậu có thể biết được anh ta là người tốt hay không? Chị dâu của tớ ở làm hộ lý ở bệnh viện, chị ấy nói làm bác sĩ phần lớn đều háo sắc, nhiều người còn có sở thích kỳ quái."

“A...... Càng lúc càng cảm thấy đáng yêu.”

“Quỷ tha mất tâm trí rồi!”

“Không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt!”

“Cậu có bản lĩnh thì phản biện lại tớ đi! Cậu chỉ biết nói tạm biệt trốn tránh hiện thực thôi!”

“Tạm biệt Khang Kiều, lời từ biệt của tớ chỉ là vì không muốn phụ lòng hi vọng tha thiết của cha mẹ cậu, cậu nhanh biến điiiii, tạm biệt!"

Tôi ngắt cuộc gọi.

Trên đường trở về phòng bệnh, tôi lại dừng lại một lúc trước khung giới thiệu trên vách tường gần văn phòng, khu bệnh 18F xem như địa bàn của bác sĩ Giang, ảnh ngọc của anh được khảm ở đây cũng không có gì lạ.

Nội dung bài giới thiệu tôi đều sắp thuộc lòng:

"Giang Thừa Hoài, bác sĩ nam, phó chủ nhiệm, kiêm chức phó giáo sư thần kinh học tại Đại học Y Nam Kinh, từng học tập tại Bệnh viện Prince of Wales, Đại học Trung văn Hồng Kông và một số bệnh viện, viện nghiên cứu khoa học ở Bắc Kinh. Anh đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm lâm sàng trong việc chẩn đoán và điều trị các bệnh thông thường và nghiêm trọng, đặc biệt là trong chẩn đoán và điều trị các bệnh mạch máu não, đau đầu và các bệnh khác. Anh đã có thành tích sâu sắc trong các tạp chí quốc tế, quốc gia và tỉnh. Trên đây có hơn 30 bài luận văn, tham gia 2 dự án Quỹ Khoa học Tự nhiên Quốc gia. Chủ trì một đề tài cấp tỉnh. Giải nhất tiến bộ khoa học và công nghệ cấp tỉnh. Tổng biên tập 3 tác phẩm, tham gia biên soạn hơn 10 tác phẩm.”

Thật sự là rất lợi hại, tôi đem thành tích cùng tính cách mười hai chòm sao trong ấn tượng về anh đối chiếu, cảm nhận sâu sắc thấy bác sĩ Giang có thể là người chòm sao Ma Kết, học thần cùng cuồng công việc. Tôi cũng đối với vợ trước của anh càng thêm tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể đem người đàn ông không thể bắt bẻ như vậy phủi đi ra ngoài.

Tên của anh cũng rất hay, nghĩa gốc của chữ "Hoài" là nước tinh khiết, thật sự siêu cấp dễ nghe.

Thật sự là chịu không nổi, tôi nắm chặt máy tính trong tay, tinh tế tiêu hóa tin tức có liên quan đến anh. Nghĩ đi nghĩ lại, nhiệt lượng từ hai bên mặt lại quen thuộc bốc lên.

“Cô bé lại tới rồi, mỗi ngày đều đến xem bảng hiệu của chủ nhiệm Giang." Bánh của xe đẩy y dược ùng ục đi qua chân tôi.

Giống như trộm gà trộm chó vừa vặn bị bắt gặp, tôi vội vàng quay đầu lại. Trêu chọc tôi chính là y tá trưởng Lâm. Cô ấy là y tá phụ trách trong phòng bệnh của ông nội tôi, hơn ba mươi tuổi, hai má đầy đặn hồng nhuận nhìn qua rất hiền lành.

Cô y tá trẻ ở quầy phục vụ phụ họa: "Đúng vậy, tôi cũng thấy cô ấy mỗi ngày đều đứng ở đó một lúc.”

Những y tá này kém tôi không nhiều tuổi lắm, cũng là một tay trêu ghẹo cừ khôi.

Xem ra hành động ngu ngốc lơ đễnh của tôi, đã sớm trở thành không bình thường trong mắt người khác.

Thật sự là quẫn bách đến mức không chịu được, tôi rụt cằm cất giấu khuôn mặt có thể đã sớm trở thành đồng loại với cà chua của mình, hoảng hốt tìm lý do, kiếm cớ: "Tôi chính là cảm thấy, chủ nhiệm Giang rất lợi hại thôi, tuổi trẻ như vậy đã lợi hại như vậy, nên có chút hâm mộ cùng ghen tị." Tôi nói năng lộn xộn giải thích, đầu lưỡi cùng suy nghĩ cùng nhau thắt lại. Những từ ngữ khô khan đó đã bán đứng tôi: "Tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi, nhìn cái này nhiều một chút để kí©h thí©ɧ nhiều một chút, không đúng, khích lệ bản thân một chút, không được làm một người vô dụng lâu hơn nữa!"