“Cậu có gì mà vui?" Khang Kiều lải nhải ở đầu dây bên kia, dùng đủ loại từ ngữ ác liệt đập vào màng nhĩ tôi, chỉ để biểu đạt cảm xúc khó tin của cô ấy: "Vui vì cậu thích một món hàng second hand, đồ nhặt giày rách. Nhặt giày rách coi như bỏ qua đi, còn có con, cả đôi giày rách còn kéo thêm một gánh nặng nhỏ. Cậu mới bao nhiêu tuổi? Bản thân cậu vẫn là cái gánh nặng lớn của ba mẹ cậu.”
Sau khi hầu hạ ông nội ăn cơm trưa xong, tôi lén chạy đến cuối hành lang, dừng ở bệ cửa sổ gọi điện thoại cho Khang Kiều. Cô ấy là bạn cùng phòng thời đại học của tôi kiêm chức bạn thân, từ khi tôi bị mũi tên Cupid thuộc về bác sĩ Giang xuyên tim, cô ấy vẫn luôn chú ý đến tiến triển của tôi và bác sĩ Giang.
Tôi lập tức báo cáo tin tức mới nhất có liên quan đến bác sĩ Giang cho cô ấy, lời ít ý nhiều, ly dị, có con.
Nói thật, thân phận này, cho dù bày trước mặt bất cứ cô gái nào chắc chắn sẽ e sợ tránh không kịp. Bao gồm cả tôi, trước khi gặp bác sĩ Giang, tôi vẫn cho rằng đàn ông ly dị đại khái không phải có tiền án nɠɵạı ŧìиɧ thì chính là kẻ thất bại chơi bời lêu lổng, người như vậy, tôi nhìn cũng sẽ không liếc mắt một cái. Nhưng từ sau khi quen biết bác sĩ Giang, tôi liền cảm thấy tầm mắt trước kia của mình thật sự quá hạn hẹp, quá hẹp hòi, quá dễ hiểu, quá đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Tôi vĩnh viễn đều nhớ rõ một tuần trước, tôi dậy thật sớm đến thăm ông nội, ngáp một cái, đi ra khỏi thang máy, quẹo vào khu bệnh cũng lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Giang.
Liên quan đến bệnh viện nhân dân tỉnh, nhất là khu nội trú khoa thần kinh tràn đầy "xuất huyết não", "nhồi máu não", chắc chắn sẽ rất khó để tìm được một chiếc giường.
Lúc ấy, trên hành lang có hai cái giường tạm thời, có một lão bà bà ngồi ở mép giường trong đó, thanh niên mặc áo bào trắng đứng ở trước mặt bà ấy, cúi đầu hỏi mấy vấn đề, lại chỉ huy bà ấy làm mấy động tác. Lão bà bà hình như cũng có chút không kiên nhẫn mà lầm bầm, nhưng anh chỉ khẽ mỉm cười, trong nụ cười kia nhuận ôn hòa, kiên nhẫn, khoan dung cùng khiêm tốn, giống như mặt trời mặt vào mùa đông vậy.
Tôi ngáp hết cái này đến cái khác, nhưng tôi như bị mắc kẹt ở cái khoảng khắc này và không ngáp. Không có thời gian để ngăn cản tôi, giống như tôi đang bị lén tấn công bởi một viên đạn vô hình xuyên qua đôi môi đang hé mở của tôi, suýt gϊếŧ chết tôi chỉ bằng một đòn. Tôi không thể kiểm soát được tim đập dữ dội và hơi thở thất thường của mình, giống như của một người sắp chết. Nhưng tôi không chết, viên đạn nổ ra từ ngực tôi theo bản năng, lớn thành những cánh hoa, chồng lên nhau và phức tạp, trong nháy mắt một mùa xuân nở rộ trong cơ thể tôi.