Đơn thuốc thứ 1

Ngày thứ năm ông nội nhập viện, tôi đến phòng đun nước giúp ông lấy nước, trùng hợp đυ.ng phải một bóng dáng cao ráo trắng tinh đứng ở chỗ góc tối. Nhưng bóng dáng này tuyệt không dọa được tôi, tôi biết chủ nhân của nó là ai, trong vòng vài ngày ngắn ngủi anh đã khắc sâu vào mắt tôi. Có hóa thành tro đưa đến ruộng làm phân bón tôi cũng có thể nhận ra. Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, tay của ta không khỏi run lên, bình nước trống rỗng lập tức trở nên nặng nề vô cùng. Tôi dừng bước lại, nhéo nhéo vết chai ở tay một lúc lâu, tôi mới có thể bình tĩnh lại được trước sự mãnh liệt đang đập bên trong của ngực tôi và bước vào.

Tôi vặn mở một cái vòi nước khác, cuống cổ ở trong lòng kế hoạch có nên chào hỏi một tiếng hay không, có nên ngọt ngào xinh đẹp mà gọi một tiếng như vậy hay không, ví dụ như "Bác sĩ Giang anh trực đêm nay nha" "Bác sĩ Giang buổi tối tốt lành" "Bác sĩ Giang anh thật vất vả" các loại, mà tôi cuối cùng vẫn không có nói lên được, bởi vì anh ấy căn bản chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái cho đến khi rời đi.

Trong bày mưu nghĩ kế, tất bại ngoài ngàn dặm, nhất định cô độc cả đời.

Tôi đứng trong bóng tối, để nước sôi ngáy khò khè rót đầy bình nước, nhưng tim lại trống rỗng dị thường. Tôi có thể đoán được lời mình nói với bác sĩ Giang, bất luận là chữ viết, hay là khẩu khí, đều nhất định tràn ngập thất bại và ngu ngốc.

Giống như chuyện sáng nay đi hỏi số điện thoại của anh, ngu xuẩn đến thê thảm, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

“Ừ , bỏ cuộc thôi.”

Tôi phụ họa theo câu nói kia của em trai tôi, giơ tay xoa xoa cái đầu giống như con nhím của nó. Con người, lúc buông tha sẽ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tim cũng giống như từ trên cao rơi xuống một cách không có trọng lượng, rất muốn bắt được một cọng rơm cứu mạng. Lông đầu em trai tôi chính là cọng rơm cứu mạng kia, chúng nó tốt xấu gì cũng không để cho lòng bàn tay tôi trống trải như vậy, động tác cứng ngắc bắt đầu chìm dòng suy nghĩ lung tung.

Tôi cũng không nhớ rõ sau khi bác sĩ Giang tuyên bố anh ấy đã có con, tôi rời khỏi phòng làm việc của anh ấy trở về phòng bệnh như thế nào. Đoạn ký ức kia giống như bị xóa đi, tôi không muốn nghĩ về nó chút nào.

Dù sao cũng là trống trải vô cùng vô tận đó! Bối rối và hoang mang còn nhiều hơn so với hiện tại.

Một góc trong tầm nhìn, ánh mặt trời ở đầu cửa sổ rất tốt, ông bà nội đang chia ra ăn cả một quả táo, cắn nghe giòn tan. Hai cụ đã đi cùng nhau nhiều năm như vậy, tình cảm bị thời gian mài thành ngọc thạch trơn nhẵn mượt mà, mặt đối mặt cũng lười đυ.ng chạm tranh chấp, chỉ thích bình bình đạm đạm trò chuyện phiếm cùng nhau.

Bà nội vừa nhai vừa nói một câu quen thuộc: "Hôm nay bà nghe bà lão ở phòng bên cạnh nói về chuyện của trưởng khoa Tiểu Giang.”

Giống như sự nhạy bén của mèo, sự năng động của chó, linh động của thỏ, tôi sợ lỡ nhịp ngay lập tức nhấc lỗ tai lên.

Đúng là phụ nữ, người lớn tuổi đều thích buôn chuyện. Tôi cảm thấy sau này tôi chắc chắn sau này tôi sẽ trở thành phiên bản giống như bà nội mình.

Ông nội là một người đàn ông bỗng dưng cũng ngoài ý muốn cảm thấy hứng thú, ông buông tờ báo xuống: "Chuyện gì?"

Bà nội: "Trưởng khoa Tiểu Giang đã kết hôn.”

Ông nội hiểu rõ ồ một tiếng: "Điều kiện tốt như vậy, không kết hôn mới kỳ quái.”

Bà nội: "Nhưng năm kia lại ly hôn rồi." Bà thần thần bí bí nhỏ giọng: "Hình như là bị vợ mình cắm sừng.”

Có lẽ tin tức bát quái quá mức đột ngột, em trai tôi đang chơi Temple Run không yên tò mò chen chân vào nói lung tung: "Chẳng lẽ là phương diện kia không được ạ?”

Thằng nhóc đại nghịch bất đạo này dám vũ nhục nam thần của tôi. Tôi trực tiếp hướng phía sau lưng nó đấm một cái. Ông bà nội của tôi nuông chiều nó từ nhỏ đến lớn, thằng nhóc cặn bã này từ trước đến nay ở trước mặt hai người chưa bao giờ để ý đến lời nói của nó.

Nó bày mặt xấu lè lưỡi: "Nói cho chị nghe đó.”

“Thằng nhóc thối tha không biết xấu hổ!" Tôi mắng.

Bà nội tôi không để ý đến sự tương tác kỳ quái của hai chúng tôi, phủ nhận: "Sao có thể không được, con của cậu ấy cũng hai tuổi rồi, tòa án phán cho vợ trước của cậu ta, hiện tại chủ nhiệm Giang độc thân, cũng thật rất đáng thương.”

“Cũng không biết là của ai." Em trai tôi tiếp tục nói mát.

Lúc này đến phiên ông nội tôi cũng nổi giận, bác sĩ Giang là bác sĩ chính của ông, chiếu cố ông hết mực, ông nội tôi lại càng khen không dứt miệng. Ông trừng Ngô Ưu, ngữ khí hơi tức giận: "Đừng nói bừa.”

“A... "Em trai tôi nghiêng đầu, buông tay bày ra bộ dáng thỏa hiệp:" Không nói thì không nói, nhưng con đoán có người đang rất vui.”

A, thằng nhóc này không hề nhìn tôi, cũng không liếc mắt về phía này, sao trong lòng tôi đang nghĩ gì nó đều biết vậy?

Tôi nghiêng đầu nhìn cửa nhà vệ sinh, khối thủy tinh phía trên vừa vặn hình thành một cái kính mặt phẳng coi như rõ ràng. Giờ này khắc này tôi mới phát hiện độ cong khóe miệng của mình giương lên hoàn toàn không chút che dấu, hưng phấn vui vẻ đều được thể hiện hết ra, nó giống như có động năng của một cối xay gió nước, kéo tôi lên hết lần này đến lần khác, dù có muốn cũng không buông ra được.

Ừ, đúng vậy, tôi thật sự đang rất vui vẻ.