Chương 46

Mưa to như vậy, phòng gỗ phân cho các khách mời đều bị dột, chăn đệm bị ướt hơn phân nửa, đã không thể ngủ được nữa.

Hiện tại chỉ có thể lấy một cái chậu ra hứng nước mưa, không có biện pháp lên nóc nhà lấp mái ngói.

“Phía đông còn một ngôi nhà ngói không bị dột." Đạo diễn thật cẩn thận hỏi, “Các vị lão sư có thể đến đó ngủ một buổi tối hay không?”

Đường Hạc An sảng khoái đáp ứng, “Tôi không thành vấn đề.”

Hắn không có bối cảnh lớn gì, chân chính từ một thế thân bò lên, vì vậy ăn không ít khổ.

Huống chi hiện tại chỉ là cùng mọi người ngủ chung một chỗ mà thôi.

“Ta sẽ đến nhà thôn trưởng thương lượng một chút, bọn họ bên đó hẳn là có phòng thừa để ở.” Đạo diễn lại nói, “Hạ lão sư cùng Miểu Miểu có thể qua đó.”

Hạ Lâm cũng không ý kiến gì.

Xấu hổ chỉ có Ninh Thời Tuyết và Quý Thanh.

【Tôi rất muốn mắng người, cố ý đi, tổ tiết mục rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? 】

【 Lúc trước tìm Ninh Thời Tuyết quay chương trình tôi đã cảm thấy không thích hợp. Nếu không phải tổ tiết mục muốn cọ nhiệt, thì chính là Ninh Thời Tuyết ăn vạ Quý Thanh không buông. 】

【 Phiền muốn chết, rốt cục bao giờ Ninh Thời Tuyết mới lui vòng? 】

【 Nếu tôi nhớ không lầm, Ninh Thời Tuyết hẳn là nghệ sĩ của Thịnh Tinh Giải Trí? Thịnh Tinh Giải Trí không phải là công ty của Tạ thị sao? Vậy rất khó để bọn họ giải ước. 】

【 Đau lòng cho Thanh Thanh, buổi tối khẳng định ngủ không ngon. 】

....

Đầu đạo diễn chảy đầy mồ hôi lạnh, lần này ông thật sự không cố ý, nhưng nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng tăng, rất nhiều người nghe tin tới xem Tu La tràng, ông cũng không bị tổn thất gì.

Hiện tại mới hơn 8 giờ tối, Hạ Lâm liền để Miểu Miểu đi chơi với đám nhóc, mấy đứa bé nằm sát vào nhau, ghé vào trên giường đất chơi đùa.

Quý Thanh cũng đẩy Tiểu Bánh Trôi một phen, để cậu bé đi qua.

“Tiểu Bánh Trôi, em cũng sẽ làm một bảo bảo.” Hạ Miểu phân phối nhân vật cho đám nhóc xong, lại nâng khuôn mặt nhỏ lên mà phát sầu, “Anh tiểu Ninh thì làm cái gì mới được đây?”

Ninh Thời Tuyết: “…”

Tại sao lại có phần của cậu rồi?

Xem ra Hạ Miểu còn nhớ tới chuyện không có ai chơi với cậu, Ninh Thời Tuyết nhanh chóng xoay người, mặt dày đi qua chơi bài với đám Hạ Lâm, lúc này Hạ Miểu mới từ bỏ.

Mấy nhóc con chẳng mấy chốc đã chơi đến điên cuồng.

Đến 10 giờ rưỡi, Đường Hạc An mới đen mặt kêu Đường Hạo, “Mau chóng nằm xuống ngủ!”

“Con không ngủ, con không ngủ!” Đường Hạo nhảy dựng lên, dùng sức nhảy.

Cậu nhóc vốn dĩ muốn làm mặt quỷ với Đường Hạc An, nhưng vừa mới nắm lấy khuôn mặt béo của mình, thì đột nhiên nghe được tiếng động bên ngoài, cậu nhóc nhịn không được mà run lập cập.

“Là tiếng của chó nhỏ.” Mấy nhúm tóc của Tạ Lạc Lạc vểnh lên, chớp đôi mắt to tròn nói.