Chương 45

Đạo diễn cũng có chút không đành lòng, nhưng ông không có khả năng vì một đứa bé mà phá vỡ quy tắc, chỉ khẽ nhắc nhở: “Ở trong biển làm gì có thỏ nhỏ đâu? Con cẩn thận nghĩ lại một chút xem?”

Kỳ thật phân đoạn này có cho phép các ba ba trộm nhắc bài, dù trả lời không được, cũng không thật sự để mấy đứa nhỏ phải nhịn đói.

Nhưng Ninh Thời Tuyết hiển nhiên sẽ không hỗ trợ.

Ô ô ô, lần này nước mắt Tạ Lạc Lạc thật sự chảy ra, các bảo bảo khác có thể ăn cơm, chỉ có nhóc là không được.

Đạo diễn thật sự là một người xấu mà.

Trong biển thì làm sao có thỏ nhỏ được? Thỏ nhỏ mà rớt vào trong biển, sẽ giống như bảo bảo rơi lệ đến chết.

Ninh Thời Tuyết mệt đến mức ngồi xổm xuống, Tạ Lạc Lạc đột nhiên ôm lấy cổ cậu, nước mắt rơi liên tục.

“Không phải nhóc muốn như vậy sao?” Ninh Thời Tuyết cố ý hỏi, “Nhóc còn ủy khuất cái gì?”

Kỳ thật chuyện nguyên chủ ngược đãi trẻ con ở trong chương trình giải trí, chính là chuyện lần này.

Nguyên chủ mệt đến mức xuất huyết dạ dày, mà Tạ Lạc Lạc còn không cho nguyên chủ ăn cơm, cậu ta không thể nhịn được nữa, liền ra tay đánh Tạ Lạc Lạc một bạt tai.

Cái tát này chất chứa tất cả oán hận từ lâu, hận ý đối với mọi người đều bị nguyên chủ phát tiết ra, lỗ tai của Tạ Lạc Lạc lúc ấy bị đánh đến đổ máu.

Tuy Tạ Lạc Lạc thật sự có chút hư, nhưng cũng không cố ý muốn nguyên chủ chết, nhóc con căn bản không biết nguyên chủ bị đau dạ dày.

Tuy cuối cùng Tạ Lạc Lạc vẫn được đưa đến bệnh viện, nhưng cũng đã muộn. Nhóc con bị điếc tai phải, đôi mắt cũng xảy ra vấn đề.

---

Tạ Lạc Lạc dùng sức lắc đầu, khuôn mặt mềm mại cọ cọ lên cổ cậu, rốt cuộc đã hiểu Ninh Thời Tuyết bị nó "tra tấn" thống khổ như thế nào.

Nhóc con đột nhiên lại bùm một cái, quỳ xuống.

【 Mau để dì mυ"ŧ khuôn mặt nhỏ này một cái, dì sẽ nói đáp án cho nhóc. 】

Gương mặt của tiểu vai ác Tạ Lạc Lạc đều là nước mắt, nhóc con ôm lấy chân Ninh Thời Tuyết khóc huhu.

Nó không muốn trả lời câu hỏi trước khi ăn cơm nữa, quá đáng sợ.

Đạo diễn vẫn kiên trì không buông tha Tạ Lạc Lạc, vì vậy chờ cơm nước xong, ông phát hiện Tạ Lạc Lạc không đến ôm chân mình nữa.

Lúc này đạo diễn mới đau lòng vì mất đi một fan trung thành, ông chảy xuống một giọt nước mắt chua xót.

-----

“Mạnh đạo, bên ngoài bắt đầu mưa rồi.” Đúng lúc này, Hạ Lâm đi WC trở về lo lắng nói.

Yến Thành thường xuyên mưa.

Vùng núi bên này đặc biệt dễ tạo ra những trận mưa to.

Thời điểm chạng vạng bọn họ trở về thì sắc trời đã cực kì tối, hiện tại lại mưa to, nhiệm vụ buổi tối còn chưa kịp phát ra, hiện tại tất nhiên không thể hoàn thành, đạo diễn phát sầu.

Thậm chí còn có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

-----

Thương Lạc Lạc trong nguyên tác quá đi.

(⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻