Chương 44

Còn may đạo diễn đã tới tuyên bố nhiệm vụ.

Tổ tiết mục có hợp tác với một vườn dâu tây ở gần thôn, vì vậy buổi chiều hôm nay, các khách mời sẽ đi đến đó hái dâu tây.

Mấy đứa bé đều mặc quần đùi áo ngắn, trên đầu đội mũ rơm nhỏ màu vàng, hai tay hai rổ chuẩn bị xuất phát.

【 Oa oa, đáng yêu muốn chết. 】

【 Muốn bắt về nuôi. 】

【 Phải làm thế nào để nhảy qua bước lấy chồng mà có con luôn? Online chờ gấp!!!!! 】

...

Tối hôm qua Ninh Thời Tuyết sốt cao, hiện tại cả người vẫn đang mềm nhũn ra, toàn bộ hành trình cậu đều uể oải đi theo phía sau nhóc con.

Cho dù như vậy, chạng vạng trở về cả người vẫn tái nhợt hư thoát.

Cơm chiều được tổ tiết mục cung cấp, nhưng các gia đình còn chưa kịp đi ra ngoài sân, đạo diễn lại đột nhiên ngăn cản bọn họ.

“Từ từ." Đạo diễn úp úp mở mở nói, “Chúng ta hãy chơi một trò chơi nhỏ trước. Các bạn nhỏ cần phải trả lời đúng câu hỏi thì mới được ăn cơm nha.”

Tới rồi, tới rồi, Ninh Thời Tuyết nghĩ thầm.

Đây là phân đoạn mà Tạ Lạc Lạc yêu thích nhất.

Đường Hạo là người đầu tiên không muốn, cậu nhóc hung dữ vung tay dậm chân, nói: “Không muốn, không muốn, con đói bụng rồi, tai sao còn phải trả lời câu hỏi chứ?”

Đường Hạc An trừng mắt nhìn Đường Hạo một cái.

Lúc này, cậu nhóc mới không phục lắm mà ngậm miệng lại.

“Trò chơi này có liên quan đến nhiệm vụ ngày mai, cho nên các con phải hoàn thành thật tốt nhé.”

Đạo diễn thần bí mà lấy một chồng thẻ bài từ sau lưng ra, “Hiện tại ta sẽ bắt đầu ra đề!”

Đạo diễn chọn người để hỏi theo tuổi tác.

Trên các tấm thẻ vẽ đầy hình dáng của các loại sinh vật biển, như cá, tôm, cua,... sau đó mấy đứa bé cần nhìn hình và nói ra tên gọi của chúng.

Tạ Lạc Lạc là đứa bé nhỏ tuổi nhất, chờ đến lượt thì nhóc con đã háo hức vô cùng, bụng cũng thầm thì kêu lên.

“Là cá!” Tạ Lạc Lạc giơ cánh tay vừa trắng vừa mềm lên.

Đạo diễn hỏi: “Đây là cá gì nào?”

Tạ Lạc Lạc hự hự nửa ngày mới nhớ ra, “Là cá mập!”

Sau đó đạo diễn lại thay một tấm thẻ khác.

“Đây là con cua!”

Đạo diễn lại hỏi: “Cái này thì sao?”

Trên thẻ là một loài ốc không có vỏ, dài hơn rất nhiều loại ốc khác, thế nhưng Tạ Lạc Lạc vẫn nhận ra được.

“Là Ốc mượn hồn!” Tạ Lạc Lạc ngẩng đầu nhỏ lên trả lời.

Những câu hỏi sau càng ngày càng khó, nhưng đạo diễn vẫn bắt buộc Tạ Lạc Lạc trả lời hết mười câu hỏi mới được ăn cơm.

Tạ Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào cái râu tương đối dài giống tai thỏ kia, cả người của nó đều có màu trắng, còn có nhiều chấm nhỏ.

Bàn tay mũm mĩm giơ lên xoa đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rất nhanh đã đảo quanh hốc mắt, Tạ Lạc Lạc nghẹn ngào lẩm bẩm: “Là thỏ nhỏ nha.”