Chương 29

Ninh Thời Tuyết gắp cho bản thân một miếng bắp cải cuộn thịt, thịt được hầm mềm vô cùng, ăn vào miệng là tan, còn có một chút caramel óng ánh phủ ở bên ngoài, ăn cùng với cơm rất hợp, căn bản không dừng được đũa.

【 Đạo diễn: Mời cậu đến quay chương trình, kết quả cậu chỉ lo ăn ??? 】

【 Ha hả, tôi đã biết không thể trông cậy vào Ninh Thời Tuyết, chưa thấy qua người nào như vậy, đứa bé không ăn cơm liền mặc kệ, chỉ lo ngồi đây ăn cơm? 】

【 Vốn còn muốn Tiểu Bánh Trôi qua chơi cùng đám nhóc, hiện tại tôi lại cảm thấy may mắn vì bảo bối không đi, nếu không sẽ học phải thói xấu mất.】

....

Ninh Thời Tuyết không thể lý giải suy nghĩ của những người này.

Tiểu hài tử không muốn ăn cơm, vì sao phải bắt chúng ăn? Chờ nhóc con đói bụng rồi, không phải sẽ tự tới đòi ăn hay sao?

Ninh Thời Tuyết lại gắp thêm một miếng xíu mại, vỏ bọc bên ngoài được cán mỏng giống như một tờ giấy, cắn nhẹ xuống là nước canh thơm nồng sẽ tràn đầy trong miệng.

Ninh Thời Tuyết ở trong lòng đếm ngược, quả nhiên khoảng mười phút sau, Tạ Lạc Lạc liền lạch bạch chạy tới.

Rốt cuộc Tạ Lạc Lạc mới chỉ ba tuổi, thể lực không thể theo kịp mấy đứa bé khác, kiên trì chơi lâu như vậy, đã mệt đến đỏ bừng mặt.

Nhóc con cầm lấy muỗng nhỏ, muốn ăn thịt gà.

Ninh Thời Tuyết thấy Tạ Lạc Lạc còn có chút lễ phép, không trực tiếp lấy bàn tay bẩn hề hề bốc thịt, liền không quản nhóc.

Cậu cầm lấy di động, chọc chọc màn hình vài cái rồi để sang bên cạnh Tạ Lạc Lạc.

Nhóm Đường Hạo đang chơi rất hăng hái, thôn trưởng và đạo diễn cùng mấy vị khách mời khác cũng đang nói chuyện. Động tác của Ninh Thời Tuyết không lớn, vì vậy chỉ có cậu và Tạ Lạc Lạc có thể nghe thấy tiếng di động.

Tạ Lạc Lạc cúi đầu ăn cơm, sườn mặt vừa trắng vừa tròn giống như cái bánh bao nhỏ, nhóc con vốn đang gặm thịt thì thấy có âm thanh truyền vào lỗ tai.

Tạ Lạc Lạc mới ba tuổi rưỡi, lần đầu tiên cảm nhận được sự phiền lòng của người lớn.

“Ba nhỏ không được nghịch.” Tạ Lạc Lạc dùng âm thanh hung dữ nói với Ninh Thời Tuyết, “Vì sao ba nhỏ không ngoan ngoãn ăn cơm?”

“Rốt cuộc là ai đang nói a.” Ninh Thời Tuyết không dao động, “Nhóc nghe kĩ lại xem, đây là thanh âm của ai?”

【 Cậu ta đang làm gì thế? 】

【 Có vẻ cậu ta vừa mở video quay Tạ Lạc Lạc? 】

【 Diễn đi, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Đứa nhỏ nghịch còn chưa nói, cậu ta cũng muốn quậy theo?】

....

Khuôn mặt béo của Tạ Lạc Lạc tràn đầy vẻ mờ mịt.

Nhóc con căn bản chưa ý thức được đây là âm thanh của chính mình.

Tạ Lạc Lạc lấy tay nhỏ đặt lên lỗ tai, cuối cùng vẫn không thể nghe được, cảm thấy ủy khuất cực kỳ, “Bảo bối hông biết.”

Quả nhiên là ba kế hư, vì sao lại không cho nó ăn cơm.

#5