Chương 30

Ninh Thời Tuyết không hề bắt buộc nhóc, trực tiếp đem video kéo đến phút gần cuối cùng.

Là hình ảnh khi nãy Tạ Lạc Lạc ngồi xổm bên chân cậu.

Nhóc con cầm một nắm cát, hai tay béo xoa xoa cát lên đôi giày của Ninh Thời Tuyết, làm bộ tắm muối cho đôi giày.

Còn lấy âm thanh non nớt lẩm bẩm hát, “Bảo bảo tắm tắm, không tắm thì chính là bảo bảo hư.”

“…”

Tạ Lạc Lạc ngây ngốc.

Tại sao trên điện thoại lại là nó nha?

Khuôn mặt trắng trẻo cuối cùng cũng hồng lên, nhóc con không chịu nổi thủ đoạn này của Ninh Thời Tuyết.

“Ba nhỏ không được mở nữa.” Tạ Lạc Lạc cảm thấy vô cùng mất mặt, xông tới muốn cướp di động.

Ninh Thời Tuyết sao có thể để nhóc cướp được, cậu đem bàn tay giấu ra phía sau, nhưng lại không cẩn thận chạm vào nút tăng âm lượng.

Nhất thời, ngay cả Đường Hạc An đang đuổi theo Đường Hạo ở phía xa cũng ngừng lại.

Tạ Lạc Lạc gần như giấu cả khuôn mặt vào trong lòng ngực cậu.

“Vì sao đến giờ cơm lại không ngoan ngoãn ăn cơm?” Ninh Thời Tuyết cúi đầu, dùng tiếng nói bình tĩnh hỏi nhóc con, “Hơn nữa người khác đã ngồi ăn hết rồi, tại sao nhóc vẫn cố chơi?”

Ngữ khí của Ninh Thời Tuyết không nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại phá lệ trầm tĩnh, ai cũng theo bản năng dừng lại, nghe lời cậu nói.

Tạ Lạc Lạc chỉ mới ba tuổi, vốn dĩ đi đường còn chưa vững, hiện tại lại muốn đoạt đồ vật của người khác, thân hình mềm mụp không cẩn thận vấp ngã, đột nhiên bùm một cái quỳ xuống.

Chân của nhóc con vốn đã ngắn, quỳ xuống như vậy càng thêm lùn, làm người ta cảm thấy buồn cười vô cùng.

【 Cứu mạng, Tạ Lạc Lạc muốn làm ta cười chết sao!】

【 Tôi cảm thấy Ninh Thời Tuyết cũng không xấu, dù sao cũng là lần đầu tiên phải làm ba kế, dựa vào đâu phải nhường đứa nhóc.】

Cùng một đứa bé ba tuổi giảng đạo lý là rất khó, nhưng để nhóc con chịu một ít đau khổ thì dễ dàng hơn nhiều.

Tạ Lạc Lạc dù nhỏ tuổi nhưng cũng biết ngượng ngùng. Nhóc nhanh chóng nhớ tới cách đại vai ác trong phim hoạt hình xin tha mạng.

Vì thế, đại vai ác Tạ Lạc Lạc nước mắt lưng tròng, ghé vào trên đùi dũng sĩ Ninh Thời Tuyết, “Oa sai rồi, ba nhỏ.”

“Nhóc đáp ứng ta từ giờ sẽ ngoan ngoãn ăn cơm sao?” Ninh Thời Tuyết cùng nhóc con xác nhận lại một lần cuối cùng.

Tạ Lạc Lạc dùng sức gật cái đầu nhỏ.

“Nhưng vừa rồi nhóc đã để mọi người phải chờ, hiện tại phải làm gì bây giờ?” Ninh Thời Tuyết hỏi tiếp, đồng thời cũng đưa tay xách Tạ Lạc Lạc lên, dù sao cậu cũng không dám để con của đại vai ác quỳ trước mặt.

Trừ phi cậu chán sống.

“Oa sai rồi.” Tạ Lạc Lạc cúi đầu với nhóm khách mời, còn có thôn trưởng và đạo diễn, “Oa xin lỗi.”

---- ----

Chương này tui thấy khó hiểu cực ấy ಥ⁠‿⁠ಥ chỉnh chỉnh sửa sửa mãi mới xong. Mà mấy bồ nhớ giữ sức khỏe trong thời tiết này nha, tui bắt đầu sụt sịt ốm òi, mệt quá đi.