Chương 28

Ninh Thời Tuyết: “…”

Cảm ơn, đừng hiếu thảo như vậy.

Ninh Thời Tuyết cự tuyệt làm tiểu quái thú, tiếp tục nằm lên ghế sô pha chơi game xếp hình Tetris.

Người quay phim tò mò ngó qua hỏi: “Ninh lão sư, tôi có thể quay lại màn hình của cậu không?”

“Được.” Ninh Thời Tuyết không có ý kiến.

Cậu chơi thắng nhiều màn liên tiếp, hiện tại các khối vuông đang rơi xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh, đầu ngón tay tái nhợt không ngừng chạm lên màn hình, làm người ta hoa cả mắt.

Làn đạn đều khϊếp sợ.

【 Cậu ta chơi game lợi hại như vậy sao? Thì ra đầu óc cậu ta cũng có lúc lợi hại như vậy.】

【 Tôi cảm giác Ninh Thời Tuyết thật sự đã thay đổi.】

【 Cười chết, chó nhà tôi mới đến gần kêu với tôi, ngay cả Ninh Thời Tuyết cũng có thể biến thân, vì sao nó lại không thể nói tiếng người?!】

....

Chờ cơm chiều được bưng lên, thì nhóm Tạ Lạc Lạc vẫn đang chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ trong thôn. Đám nhóc chơi đến vui vẻ vô cùng, ở trong sân chạy tới chạy lui, thét lớn cười đùa.

Chỉ có Tiểu Bánh Trôi là ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Quý Thanh, yên tĩnh nắm chặt cái muỗng ăn cơm.

Cậu nhóc cũng không kén ăn, Quý Thanh cho cái gì, cậu nhóc liền ăn cái đó, từng ngụm từng ngụm cơm nhét vào trong miệng, khuôn mặt trắng nõn chẳng mấy chốc đã phồng lên, thật sự rất giống một Tiểu Bánh Trôi.

【 Ô ô ô, thật muốn ôm ôm bé con, bảo bối đáng thương của ta, vì sao lại ngoan như thế này. 】

【 Không có ai quản đám nhóc hư kia sao? 】

【 Vốn dĩ Quý Thanh chỉ là một người qua đường, hiện tại đột nhiên nổi tiếng, mà vẫn có thể nuôi đứa nhỏ này tốt vô cùng a. 】

...

Đường Hạc An từ ban nãy đã kêu Đường Hạo tới ăn cơm, nhưng Đường Hạo căn bản không để ý đến hắn.

“Đường Hạo!” Sắc mặt Đường Hạc An càng ngày càng đen, cơ bắp trên cánh tay hắn vô cùng săn chắc, lại quay qua nhiều phim hành động, khí thế quanh người luôn làm cho người ta sợ hãi, chỉ có Đường Hạo là nghịch ngợm không sợ hắn.

Lần này mang Đường Hạo tới chương trình, kỳ thật Đường Hạc An muốn để Đường Hạo chơi cùng với những đứa bé khác nhiều một chút.

Nói không chừng có thể học được cách ngoan ngoãn.

Ai biết, chẳng những nhóc con không nghe lời, mà còn lôi kéo những đứa trẻ khác chạy đi, quả thực làm hắn tức giận đến mức choáng váng đầu.

“Tiểu tử thúi, đứng lại cho ta!” Đường Hạc An không thể nhịn được nữa, đứng lên muốn bắt Đường Hạo, “Đừng để ta bắt được con!”

Đường Hạo Hạo oa oa kêu to chạy đi.

Ninh Thời Tuyết cũng xoay đầu, nhíu mi hỏi Tạ Lạc Lạc, “Nhóc thật sự không ăn cơm sao?”

“Oa không ăn!” Khuôn mặt trắng nõn của Tạ Lạc Lạc hiện tại đã chơi đến đỏ bừng, đối với Ninh Thời Tuyết liều mạng lắc đầu.

Giống như cậu là một người vô cùng ác độc ép nhóc ăn độc dược, mà không phải là ăn cơm.

Ninh Thời Tuyết không quản Tạ Lạc Lạc nữa.

#4