Chương 5: Nguy cơ tăng dần

Đêm đó trong trướng thiên tử, Lưu Tạ nhẹ giọng đẩy cửa ra: "Hoàng thượng, biên cảnh gửi thư nói không quá ổn định, cần triều đình bên này xuất chút lực."

Tiêu Sơn Ngọc vẫn đắm chìm trong lời nói của Khương Lương vào ban ngày, xuất thần nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, trên bàn cờ đã bày ra thế cục vô cùng đáng ngại của hai quân đen trắng, một tay cầm chén trà, thổi đi hơi nóng: "Khương Việt Bình nói như thế nào?""

"Bên phía Khương thái sư vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì."" Lưu Tạ cúi đầu đáp.

Dùng sức ném một cái, chén trà vỡ vụn văng khắp nơi, Lưu Tạ vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng bớt giận.""

Nhìn mảnh sứ vỡ vụn đầy đất, trong lòng Tiêu Sơn Ngọc âm thầm có ý nghĩ, phòng thủ tốt nhất là tiến công, so với quá khứ bất lực, lần này hắn tất sẽ nắm giữ quyền chủ động trong tay mình, bảo vệ tốt người nên bảo vệ.

Gương mặt mới vừa rồi vẫn còn là mây đen dày đặc, đột nhiên trời quang mây tạnh, hắn tươi cười rõ ràng: "Trượt tay thôi, trẫm nhớ rõ mấy ngày trước Khương gia xảy ra chuyện?"

Hắn suy tư một lát, chợt cười ha ha: "Truyền chỉ của trẫm, Khương thái sư cúc cung tận tụy, lòng son dạ sắt, ban thưởng một đôi lông công."

Hơi dừng lại, hắn lại nói: "À đúng rồi, nghe Trường Ninh nói thứ nữ Khương gia bị từ hôn?"

Lưu Tạ cúi đầu: "Vâng, Thẩm lão tướng quân tự mình tới cửa từ hôn.""

Tiêu Sơn Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm ngọn nến chập chờn, há miệng thở ra, ánh nến trong nháy mắt tắt ngúm: "Ồ, đáng tiếc.""

Những thứ tưởng chừng như không có giá trị sử dụng lại có thể phát huy tác dụng bằng những cách khác, hắn cầm một quận đen đặt vững vàng vào giữa ván cờ: "Một cô nương đang yên đang lành, quyết định cuối cùng của hôn nhân đại sự, quả thật cần người nhà suy tính thật kỹ càng."

Hắn cụp mắt, khẽ thở dài: "Cũng không biết nơi đó của nàng thế nào, trẫm đưa Lưu Nghi qua, đến tột cùng là đúng hay sai.""

Lưu Tạ đáp: "Thánh thượng yên tâm, Lưu Nghi thông minh trầm ổn, Khương tiểu thư chắc chắn sẽ thích.""

Tiêu Sơn Ngọc trả lời: "Chỉ mong là vậy.""

Nơi khác, trong doanh trướng của Hạo Thừa Vương, một phụ nhân mặc y phục mộc mạc sắc mặt xám trắng quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run rẩy bởi vì sợ hãi, liên tục hít vài hơi khí lạnh mới có thể bình phục tâm trạng, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng người ngồi ở trên cao.

Nàng ta hiểu rõ nếu như hôm nay không khai báo toàn bộ, vậy thì đi vào nằm ra chính là số mệnh của nàng ta.

""Nói đi, bổn vương đã nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận mở miệng." Trong nụ cười của Tiêu Vân Càn cất chứa đao, là lưỡi đao chí mạng.

Phụ nhân vâng lời, lạnh run mở miệng: "Ta nói... Ta nói... Ta... Ta không xác định được nàng ấy có phải là... Con gái của ta hay không, bởi vì... Bởi vì mệnh cách của nàng kỳ lạ, bây giờ Thiên Nữ Quan Thiên Sư từng nói nàng dễ dàng gặp phải tai họa, mười mấy năm trước người nhà ta đã ném nàng lên núi, chúng ta đều cho rằng nàng đã sớm chết rồi, không có khả năng sống tới hôm nay, còn... Còn vào cung."

Giữa đao quang kiếm ảnh, đầu lưỡi đứt gãy đau đớn thổi quét toàn thân, phụ nhân cuộn mình trên mặt đất biểu cảm đau khổ che miệng, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu rên ư ư.

Tiêu Vân Càn vừa nghe vừa cẩn thận dùng khăn lau tay sạch, khăn tay nhiễm máu lơ lửng rơi trên mặt đất, cúi thấp mắt nhìn người duy nhất trong phòng không e ngại hắn ta, bình tĩnh mở miệng: "Tự mình đưa người mà Thái hậu giấu kỹ đến trước mặt bổn vương, Tô đại nhân, ngươi có biết đây là tội lớn cỡ nào không?""

Người nọ bất động, cũng không thay đổi biểu cảm, giọng điệu thành khẩn: "Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, mong rằng Vương gia ngày sau nói tốt vài câu ở trước mặt tế ti.""

Y nhìn chằm chằm vào đống lửa than đang cháy trước mặt mình, giống như tượng đất chạm khắc gỗ, không nhúc nhích.

Nụ cười trên mặt Tiêu Vân Càn càng sâu: "Có nhiều thứ, cách mây mù mới khiến người ta thấy rõ. Sau khi mây mù tan đi, ngược lại sẽ khiến người ta mù mắt. Đạp lên thi thể người khác, đi mới ổn định.""

""Tiêu Sơn Ngọc à Tiêu Sơn Ngọc, sao ngươi có thể không hiểu được đạo lý lòng người là hèn hạ nhất chứ." Hắn ta thờ ơ, nhấc chân giẫm lên ngón tay của phụ nhân ngã xuống đất, khiến cho phụ nhân lại kêu rên một trận.

Sắc mặt người nọ lập tức lại trở nên cung kính, lạnh đi ba phần, để lại bốn chữ "Vương gia anh minh" rồi không dừng lại chút nào, đón gió hòa làm một thể với bóng tối bên ngoài, không hề phát hiện ra tiếng hừ lạnh của người có địa vị cao phía sau lưng.

Tiêu Vân Càn lập tức nói với người ngồi xuống: "Nghe thử đi, người duy nhất có thể cứu ngươi đều đã đi rồi, bổn vương bây giờ cũng bất lực."

Hắn ta vô cùng lười biếng, không biết nghĩ đến cái gì, nhưng khuôn mặt tái mét giống như một dòng sông băng đột nhiên tan băng, thoải mái mà nguy hiểm.

""Chưa từng nghe qua một câu nói sao, tín nhiệm không phải là để giao cho người khác, chỉ khi bí mật nắm giữ trong tay mình thì mới có cơ hội thách thức."

Cùng lúc đó, Khương Lương đang ngưng thần nhìn chăm chú thái giám chưa mặc cung phục đang dập đầu thỉnh an với nàng, trong miệng nói: "Nô tài Lưu Nghi, thỉnh an Khương tiểu thư, nguyện tiểu thư an khang cát tường.""

Khương Lương nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sâu kín, Lưu Nghi khoảng mười sáu mười bảy, không giống với tuổi tác, vừa nhìn đã biết là người ổn trọng, hai mắt đen nhánh rất có thần thái, có lẽ là năng lực không đơn giản.

Cậu ta tham bái xong, Khương Lương chậm rãi uống trà Long Tỉnh, nhìn mặt dây chuyền chạm khắc trên cửa, chỉ yên lặng không nói lời nào, nàng biết, đa số thời điểm, im lặng thường là một cách uy hϊếp rất hữu hiệu.

Quả nhiên, dáng vẻ của đối phương cúi đầu phục tùng, không biết đang suy nghĩ thứ gì, chỉ là lặng lẽ chờ đợi chỉ thị.

Chậm rãi uống hai ngụm trà, mới mỉm cười cho cậu ta đứng lên, Khương Lương cong môi cười như không cười, cũng không nhìn cậu ta: "Nếu là người do Hoàng Thượng phái đến, vậy thì ở lại đi, đợi đến khi hội săn mùa xuân kết thúc hồi phủ lại sắp xếp công việc cho ngươi, có điều..."

Nàng không nóng không lạnh nhắc nhở: "Làm nô tài quan trọng nhất là cái gì, ta không nhắc tới, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Đương nhiên, nếu ngươi trung thành, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."

Thần sắc của người dưới mặt đất đột nhiên run lên, biểu lộ lòng trung thành: "Nô tài tuyệt không hai lòng, phục vụ chủ nhân cả đời, tuyệt đối không dám làm nửa chuyện có lỗi với tiểu thư.""

Nghe tiếng Khương Lương nhẹ nhàng giơ tay, Thanh Thụy hiểu ý cầm bạc đặt lên tay Lưu Nghi, sau đó cậu ta tạ ơn cung kính rời khỏi doanh trướng.

Tiêu Sơn Ngọc công khai đưa người tới như vậy là chuyện Khương Lương không nghĩ tới, càng không ngờ nhất chính là người đưa tới lại là người mà nàng thuận miệng nhắc tới rồi cứu giúp từ trong doanh trại nô ɭệ Phiên quốc ở kiếp trước.

Nàng nhớ rõ, trong nhiều nô ɭệ như vậy, ánh mắt của cậu ta là sáng nhất, thế nên mới mềm lòng đòi cậu ta với Tiêu Sơn Ngọc, để cậu ta làm tạp dịch ở Phượng Tê Cung.

Tiêu Sơn Ngọc lo lắng thân phận của cậu ta khác biệt, tâm tư không thuần khiết, nàng cười nói ánh mắt sẽ không gạt người, nàng tin tưởng chính mình.

Sau đó, nàng thường thường chú ý hành động của Lưu Nghi, lúc nàng thương cảm uống rượu trong đêm tối, cậu ta sẽ lặng lẽ cầm đèn, sau đó đứng thật xa. Nàng khổ não hương vị của rượu mới trong cung không ngon, muốn tự tay ủ rượu, cậu ta yên lặng trèo cây hái hoa, từ vụng về đến thuần thục.

Cậu ta vẫn im lặng không nói tiếng nào dù bị người bên ngoài lăng nhục hành hạ, bị nô tài của Thẩm Vấn Quân đánh què chân, năm này qua năm khác, trong ấn tượng của Khương Lương, cậu ta chỉ nói với nàng một câu: "Ta là người Dữu Quốc, không phải nô ɭệ Phiên quốc.""

Lúc ấy nàng nghĩ, ừm, cũng may không phải người câm.

Kiếp này, chẳng biết tại sao, Lưu Nghi lại sớm biến thành người của Tiêu Sơn Ngọc, nàng cần phải cẩn thận, đối mặt với vị nô tài từng "trung thành" này.

Ánh trăng màu trắng bạc vẩy trên mặt đất, mây mù như lụa mỏng trôi nổi bất định trên bầu trời, giống như tiên cảnh mờ mịt cất giấu điện các cung khuyết, trong rừng cây tối đen có hai bóng người đang sóng vai nhau mà đứng.

Yên lặng thật lâu, một người chậm rãi mở miệng: "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn quật cường như cũ, không chịu cúi đầu với thái hậu."

Người kia nhíu mày thật sâu, gương mặt như bị gió lạnh cắt qua, không có một chút biểu cảm: "Thần, không có lý do cúi đầu, cũng không cần cúi đầu."

Người kia chậm rãi xoay người, dưới ánh trăng lộ ra một khuôn mặt thanh tú mà lạnh lùng, ánh mắt góc cạnh cực kỳ sắc bén, ngọc bội đeo bên hông lắc lư: "Bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào có ngươi, trẫm rất an tâm."

Tiêu Sơn Ngọc giơ tay trịnh trọng vỗ vỗ vai đối phương: "Chiến tranh thật sự với Khương thị vừa mới bắt đầu, tất cả đều có biến số, Diệp Vân Châu ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng chứ?"

Ánh mắt của Diệp Vân Châu kiên nghị: "Thần, muôn lần chết không chối từ."

""Ngày mai săn xuân, bí mật chôn giấu dưới lòng đất sợ là đã sớm không giấu được nữa, phải xem bọn họ hạ bước tiếp theo trên bàn cờ này như thế nào.""

Tiêu Sơn Ngọc chuyển đề tài: "Đúng rồi, ngươi còn chưa cưới thê mà? Qua một thời gian ngắn sau khi các hậu phi tiến cung, đúng lúc trẫm sẽ tìm kiếm cho ngươi một tiểu thư khuê các.""

Ngày thứ hai nắng sớm mờ mịt, trời quanh mây tạnh, săn xuân bắt đầu.

Gió đất cuồn cuộn, cuốn rèm xe ngựa lên hỗn loạn, nha hoàn mới của Khương Lương được đại phu nhân Khương gia đưa cho ngồi trên xe ngựa cùng với các nàng, nàng ta nhíu mày đảo mắt nhìn về phía Khương Lương đang ngủ.

""Tiểu thư, ước chừng nửa phút nữa là đến bãi săn, trước khi xuất phát lão gia dặn dò nô tỳ để tiểu thư ở riêng cùng với Hoàng thượng, tránh cho lúc vào cung có vẻ xa lạ, nô tỳ cũng cảm thấy ở chung sớm một chút cũng không có hại.""

Khương Lương mông lung mở mắt, yên tĩnh không tiếng động: "Ngươi trở về nói cho phụ thân, ta và hoàng thượng vừa gặp đã thân, ở chung vô cùng tốt, không cần phải lo lắng, lại càng không cần nha hoàn ngươi đến nhắc nhở."

Thanh Thụy nhìn nha hoàn vừa mới đến này đã cảm thấy tâm tư nàng ta rất nhiều, đứng dậy muốn xê dịch vào trong, chen chúc đến mức nàng ta không có chỗ ngồi: "Ôi trời, người ngươi to mà xe ngựa này lại nhỏ, ta và tiểu thư hai người ngồi rất tốt, ngươi thế nào cũng phải chen vào đây, lần này thì hay rồi, không có chỗ, vất vả ngươi xuống xe đi theo đi.""

Nha hoàn mới bĩu môi, tức giận xuống xe.

Chờ xe ngựa dừng lại, mọi người theo cung nữ chỉ dẫn nhìn qua, nhưng thấy phía trước bãi săn kia cũng đã được dựng đài cao ổn thỏa, tốp năm tốp ba người đã hội tụ đi về phía đài cao.

Thanh Thụy đỡ Khương Lương theo cung nữ dẫn đường, lặng lẽ đi về phía trước.

Tiêu Sơn Ngọc một thân vàng óng ánh, không giống như trước kia, một thân trang phục cưỡi ngựa hôm nay có vẻ càng ngày càng sắc bén như lưỡi dao, đang trò chuyện cùng với Thẩm Vấn Quân.

Chú ý tới Khương Lương đi tới, khóe miệng hắn chợt lóe lên một đường cong không dễ phát hiện: "Vấn Quân, nàng am hiểu cưỡi ngựa, hôm nay coi như là sân nhà của nàng, sau một thời gian dài như vậy, kỹ thuật bắn cung cũng sẽ không trở nên xa lạ chứ?"

Thẩm Vấn Quân lặng lẽ nhìn lại bên cạnh, tay giấu trong ống tay áo siết chặt, trong lòng lại cảm thấy khinh bỉ và khinh thường, nhưng đối mặt với Tiêu Sơn Ngọc lại dịu dàng nhu mi: "Đương nhiên là không, ta nhất định sẽ săn được con hồ ly xinh đẹp nhất vì Tuân ca ca."

Mà cảnh tượng này xảy ra cách đó không xa, Diệp Vân Châu đang cất bước đi tới phân phó công việc liên quan với hạ nhân khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng thì phía sau lưng lại có một âm thanh truyền đến: "Tiểu thư Thẩm gia kiều quý, khiến Hoàng Thượng xót thương đúng là chuyện bình thường, phải không Diệp tướng quân?"

Nghiêng ngời, chỉ nhìn thấy Hạo Thừa Vương Tiêu Vân Càn mặc một thân kỵ trang, tư thế hiên ngang, uy phong lẫm liệt đứng vững ở bên cạnh.

"Hậu cung ngày sau của Hoàng thượng hòa thuận, chúng ta làm thần tử vốn nên vui mừng, lại không ngờ Vương gia chưa bao giờ quan tâm sự tình triều đình lại để ý đến chuyện này." Diệp Vân Châu không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hoảng hốt không vội vàng, khiến Tiêu Vân Càn nghẹn, sắc mặt lạnh lẽo, không muốn phản ứng lại y.

Thấy Tiêu Sơn Ngọc phái Lưu Tạ kêu gọi bọn họ đi qua, Diệp Vân Châu liền trực tiếp lướt ngang qua Tiêu Vân Càn: "Ngày xưa nghe nói kỹ thuật bắn cung của Hạo Thừa Vương rất nổi bật, thần đã sớm muốn cùng Vương gia so tài một hai, hôm nay là cơ hội khó có được, Vương gia, chúng ta gặp trên bãi săn."

Ánh mắt của người sau lưng lạnh thấu xương, trong lòng cười lạnh, môi mỏng khẽ hé mở: "Trò hay sắp mở màn rồi.""