Chương 4: Cố nhân gặp nhau

Tới gần đầu xuân, hội săn mùa xuân được đưa lên nhật trình, rõ ràng không có vấn đề gì lớn nhưng trên triều dưới triều đều gặp phải khó khăn.

Ngoại trừ công chúa, hoàng đế quyết định không mang theo bất kỳ một nữ quyến nào.

Trong phủ Thẩm tướng quân, Thẩm Vấn Quân ngày xưa ngang ngược kiêu căng ngược lại rất thành thật, không khóc lóc om sòm cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ đợi ý chỉ của Hoàng đế, chắc là tâm như gương sáng xác định Tuân ca ca của nàng ta sẽ không thể không dẫn nàng ta đi.

Các thị tộc cũng khua chiêng gõ trống chuẩn bị, các nam tử trẻ tuổi đều xoa tay hầm hè muốn thể hiện quyền cước ở trước mặt Hoàng đế, mưu tính có được một nửa quan chức, làm rạng danh gia môn. Các nữ tử thì chỉ muốn ăn mặc xinh đẹp ngăn nắp, chiếm được sự ưu ái của thánh thượng, nhập cung làm phi, hoặc là gả cho một vị quan lớn nào đó cũng không hẳn là không thể.

Mọi người ở Khương phủ cũng không nhàn rỗi, nên kết bạn thì kết bạn, nên nghe ngóng thì nghe ngóng. Hôm nay thăm dò được tin tức Diệp tiểu tướng quân nửa tháng trước vừa mới hồi kinh thăm người thân bị người trong nhà thúc giục chuyện hôn sự không ngừng, ngày mai lại nghe được tin tức Diệp tiểu tướng quân khả năng có Long Dương chi hảo, chứng thực tin đồn đoạn tụ, lúc lên lúc xuống, cả kinh đã sớm lạnh lòng, trái tim của những cô nương từng thầm bày tỏ tình cảm với hắn ta đã nguội lạnh một nửa.

Nửa tháng chập trùng lên xuống trôi qua, hội săn mùa xuân rốt cuộc cũng được định, hoàng đế hạ chỉ cho công chúa đi theo, những người khác đều ở lại trong cung thành thật chờ đợi, lại có thêm những tiếng oán than trời dậy đất.

Mười bảy tháng tư, ngày đó mặt trời mới mọc lên ở phía đông, đội ngũ săn xuân lên đường khởi hành, Khương Lương ngồi trong xe ngựa nhìn những chiếc bánh ngọt trước mặt trong trạng thái xuất thần, một bàn bánh ngọt không rõ tên này là sao đây?

Thanh Thụy ngồi ở bên cạnh cũng nhìn, chỉ bị cái hộp ở góc bàn hấp dẫn, cái hộp được tơ lụa màu xanh biếc bao bọc, im lặng đặt ở trên bàn.

""Tiểu thư, hay là người ăn một chút đi, tốt xấu gì cũng là do..." Hoàng thượng chuẩn bị.

Nghe người mang đến nói rằng ngoại trừ bánh ngọt thông thường, thứ trong hộp cũng là Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò ngự thiện phòng chuẩn bị cho tiểu thư, hỏi hắn ta cụ thể là cái gì thì hắn ta không chịu nói, không phải chỉ là một phần ăn uống thôi hay sao, cái này có gì đáng để giấu diếm chứ.

Trong đầu Khương Lương nảy ra vài loại thức ăn, dường như nàng nhớ rõ kiếp trước vào hội săn mùa xuân Tiêu Sơn Ngọc chưa từng tặng cho nàng bất cứ thứ gì, hành động hôm nay quả thực kỳ quái. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu đã đưa tới rồi, ngược lại nàng muốn nhìn xem bên trong có cái gì mờ ám.

""Mở ra xem chút đi.""

Thanh Thụy rón rén mở gói đồ, thứ xuất hiện trước mắt hai người là một cái hộp dài chừng nửa cánh tay của nữ tử, mở nắp ra, trong hộp có một chuỗi đồ vật màu đỏ nằm ngay ngắn.

"Cái này..." Vẻ mặt của Thanh Thụy kinh ngạc, giương mắt nhìn phản ứng của Khương Lương, nhìn thấy nàng cũng có chút giật mình, bất giác cười cười: "Xem ra, Hoàng Thượng đã sớm biết sở thích của tiểu thư rồi, nghe nói Hoàng Thượng còn chưa từng tặng kẹo hồ lô này cho Thẩm tiểu thư, có thể thấy được tiểu thư ở trong lòng Hoàng Thượng nhất định là không tầm thường.""

Bỏ qua tiếng trêu ghẹo của Thanh Thụy, Khương Lương tỉ mỉ đánh giá thứ trước mắt, thứ đó đỏ rực, được xâu lại với nhau thành một chuỗi bằng thanh tre, bề mặt loáng thoáng tỏa ra ánh sáng của đường.

Tay Khương Lương nắm chặt dưới ống tay áo, trong lòng âm thầm suy tính, nàng đã sớm đoán được hội săn xuân lần này nhất định sẽ không như bình thường, lại không ngờ Tiêu Sơn Ngọc sẽ dùng cách thức này để cảnh báo nàng.

Tiêu Sơn Ngọc, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được đâu.

""Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt, ăn nhiều cũng thấy ngán, bây giờ ta cảm thấy không bằng ăn cay sướиɠ miệng.""

Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương có chút đau đớn: "Trở về dặn nhà ăn làm nhiều một chút, về phần đồ ăn như kẹo hồ lô, sau này đừng để nó xuất hiện trên bàn nữa, đồ cũ vứt sớm đi là được."

Đồ đạc của hắn, nàng căn bản không bỏ vào miệng được.

Thanh Thụy gãi đầu, rón rén sửa sang lại hộp, có lẽ sau khi tiểu thư rơi xuống nước sợ lạnh nên mới đổi tính thích ăn cay, vậy thì sau này nàng ấy cũng cần nghiên cứu nhiều hơn về các món cay, giúp tiểu thư vui vẻ.

"Quên đi, sau khi dàn xếp ổn thỏa thì đưa những thứ này đến nơi của công chúa." Khương Lương nghĩ đến gì đó, nàng nhớ rõ kiếp trước công chúa Trường Ninh thường thường tặng nàng kẹo hồ lô theo sở thích của nàng, có thể nói đồ ngọt thật sự sẽ khiến tâm trạng của người ta sung sướиɠ.

Sau khi tới bãi săn mùa xuân, Thanh Thụy đỡ Khương Lương xuống xe ngựa vừa vặn gặp phải Thẩm Vấn Quân vừa mới đi tới: "Ơ, đây là ai thế?"

Đầu ngón tay Thẩm Vấn Quân khẽ cong lên, hơi xẹt qua lông mày, làm bộ làm tịch suy nghĩ nửa ngày: "Ôi trời, xem trí nhớ của ta này, giờ mới nhận ra là muội muội Khương gia, muội muội tốt bụng, cũng đừng trách tội tỷ tỷ ta nhé."

Đầu Khương Lương có chút đau, lười phản ứng Thẩm Vấn Quân, thoáng ứng phó một chút liền xoay người muốn đi: "Làm sao có thể chứ, nếu không phải tỷ tỷ chủ động đáp lời, muội muội còn chưa nhận ra thì ra người nói chuyện là Thẩm tỷ tỷ, thứ cho muội muội mắt nhìn vụng về, cũng xin tỷ tỷ đừng trách tội.""

Thẩm Vấn Quân ngầm hiểu, cố gắng giữ thể diện cao quý đi tới bên cạnh nàng, tiến lại gần, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên hạ thấp giọng: "Muội muội quả thật miệng lưỡi lanh lợi, trách không được được thái hậu yêu thích, đáng tiếc không phù hợp khẩu vị của Tuân ca ca, làm cái gì cũng uổng phí.""

Sau đó nàng ta nũng nịu ngửa người về phía sau: "Không còn sớm nữa, tỷ tỷ ta cũng không nói chuyện phiếm cùng muội muội, không thấy Tuân ca ca của ta đâu nên sốt ruột, nếu muội muội cũng muốn đến thì đến đi."

Dứt lời, Thẩm Vấn Quân được cung nữ bên người đỡ đi về phía chỗ ở của Hoàng thượng, sự lạnh lẽo như băng trong ánh mắt Khương Lương ở phía sau chậm rãi tích lũy từng tí một, trước khi Thanh Thụy chú ý tới đã biến mất ngay tắp lự, thay vào đó là sự mệt mỏi nặng nề.

Đừng nóng vội, lần này, xuống địa ngục cũng có phần của ngươi.

Mọi người nhắm mắt theo đuôi, sửa sang lại hành trang, Thanh Thụy và Khương Lương đến khu vực an toàn bên ngoài bãi săn giải sầu một chút.

Hoàng hôn Tây Sơn, gió cạn mây thanh, ở giữa nơi non xanh nước biếc này có một con sông, sóng xanh trong nước dập dờn, cây thấp bên bờ xanh um tươi tốt, ánh mặt trời trên đỉnh đầu khúc xạ ở trong nước sặc sỡ chuyển động.

Khương Lương nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng vừa xuống xe ngựa trốn đi xa như thế mà vẫn xui xẻo gặp phải người không muốn gặp nhất mà lại không thể không gặp —— Dữu quốc tân đế Tiêu Sơn Ngọc.

Tiêu Sơn Ngọc.

Đương kim thiên tử, hai mươi mốt tuổi.

Năm năm trước nhập chủ Đông cung, tôn làm Thái tử.

Năm năm sau tiên đế băng hà, ngồi vững trên long ỷ.

Trên phố nghe đồn, tính tình lạnh bạc, không tin tưởng ai.

Chỉ có Thanh Thụy chờ đợi ở bên cạnh, Khương Lương vốn là thờ ơ liếc mắt nhìn lại, nhưng thân thể lại làm ra phản ứng nhanh hơn cả tinh thần, thoáng chốc lại lạnh như băng.

Đó là bóng lưng màu đỏ thẫm, ba ngàn sợi tóc đen được ngọc quan phỉ thúy buộc lên, dáng người gầy gò cao ngất, như cây ngọc lan, tôn quý lịch sự tao nhã nói không nên lời.

Trong mắt Khương Lương nhất thời phát lạnh, tim đập như sấm. Người này, bóng lưng này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên, hôm nay gặp lại nàng chỉ hận không thể ăn thịt uống máu.

Leng keng ——

Tiếng nước róc rách, chợt có gió thổi qua, khiến chiếc chuông treo trên cây thấp bên cạnh vang lên những âm thanh thanh thúy, tim Khương Lương nhất thời vọt lên cổ họng, nàng trơ mắt nhìn Tiêu Sơn Ngọc xoay đầu, ánh mắt nồng cháy, vừa vặn đối diện với mình.

Nhìn nhau không nói gì, chỉ nghe câu nhắc nhở "Tiểu thư, Hoàng thượng gọi chúng ta qua đó" của Thanh Thụy nhẹ nhàng đánh thức thần trí của Khương Lương.

Khương Lương nhanh chóng thu hồi hận ý và sự sắc bén cực kỳ trong mắt khi đối diện với hắn, dần dần rũ mắt xuống giấu lòng bàn tay bị bóp nát trong tay áo, bước từng bước đi về phía hắn.

Nàng nhất định phải nhẫn nhịn, tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày phải làm cho đôi mắt này vĩnh viễn ngưỡng mộ nàng.

"Khương gia tiểu thư, đã lâu không gặp." Tiêu Sơn Ngọc mỉm cười, trong ánh mắt nhu hòa như ánh trăng, nhưng thân thể lại không di chuyển.

Hắn trơ mắt nhìn thiếu nữ vừa mới cười cười nói nói với nha hoàn trước mắt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hắn lại thay đổi sắc mặt, mê mang mà trầm tĩnh, giống như một con nhím nhỏ, nghĩ như vậy, hắn thản nhiên ung dung nheo mắt lại.

Giờ này khắc này, chỉ có hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, Thanh Thụy và Lưu Tạ đã đứng hầu sang một bên.

Nghe tiếng, Khương Lương nhàn nhạt hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Hoàng thượng nói đùa, thần nữ trước đây cũng chưa từng gặp qua Hoàng thượng, làm sao có thể nói là đã lâu không gặp, chắc là gần đây việc vặt nhiều quá, khiến Hoàng thượng nhớ lầm rồi."

Hoa đăng thịnh hội, chẳng qua chỉ là hai người xa lạ gặp nhau mà thôi.

Tiêu Sơn Ngọc trong nháy mắt sững sờ, hắn nhớ rõ Khương Lương không nên xa lánh hắn như thế, lần đầu tiên trong quá khứ, trong ánh mắt khi Khương Lương nhìn về phía hắn tràn đầy vẻ ngượng ngùng và cung kính, nhưng hôm nay lại trộn lẫn quá nhiều mưu toan đẩy cảm xúc của hắn ra, có lạnh lùng có coi nhẹ có chán ghét, lần cuối cùng trước kia hắn đã mở rộng trái tim mình ra cho nàng xem mà không hề dè dặt chút nào.

""Nàng nói đúng, là ta nhớ lầm, trước đây ta chưa từng gặp nàng, càng đoán không ra nàng, có điều thời gian còn dài, ta có rất nhiều thời gian để từ từ đoán.""

Đối với Khương Lương mà nói, ba chữ Tiêu Sơn Ngọc cũng đủ khiến cho tay chân nàng lạnh lẽo, tức sùi bọt mép. Nếu như có thể, nàng hận không thể lập tức tự tay gϊếŧ hắn ta, chỉ là một mạng của hắn ta làm sao có thể hoàn trả nhiều mạng người chồng chất nợ máu của Khương thị cho được.

Khi tĩnh tâm, tầm mắt của nàng vừa vặn dừng lại ở trên một loại hoa đỏ rực bên bờ sông, hoa nở kiều diễm, vô cùng chướng mắt.

Tiêu Sơn Ngọc chú ý tới chuyện này, theo bản năng cúi người xuống hái một đóa đưa cho Khương Lương, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ, nhìn không ra vui buồn.

"Hoa hồng phối mỹ nhân, hôm nay ta mượn hoa hiến phật, Biệt Hưu nàng, hẳn là sẽ nhận chứ?"

Trong đáy lòng Khương Lương bành trướng, kiếp trước Tiêu Sơn Ngọc cả ngày gọi nàng là hoàng hậu hoàng hậu, chưa từng gọi qua tiểu tự của nàng, hôm nay hai chữ này từ trong miệng hắn ta nói ra thật sự không được tự nhiên, thậm chí là có phần ghê tởm.

Khương Biệt Hưu à Khương Biệt Hưu, cái gì mà Biệt Hưu, chẳng những hưu bỏ chính thê là hoàng hậu nàng đây, còn rơi vào kết cục hài cốt không còn, thê thảm biết bao.

""Ngũ hoàng huynh! Không ngờ huynh lại trốn ở chỗ này! Để cho Trường Ninh muội tìm ra được!""

Khương Lương ngước mắt, chỉ nhìn thấy một nữ tử áo hồng chạy chậm tới, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc kia, giữa hai má có một đôi lúm đồng tiền quả lê, đã khẽ ửng đỏ vì chạy.

Nàng nhận ra vị này là muội muội ruột thịt cùng mẹ của Tiêu Sơn Ngọc —— Công chúa Trường Ninh Tiêu Ngôn Xu, năm nay mười sáu tuổi, vẫn còn nhớ rõ kiếp trước mặc dù Tiêu Ngôn Xu ngổ ngáo tùy hứng, nhưng có một sự yêu thương vô lý đối với vị hoàng tẩu của mình là nàng, vừa có đồ chơi gì mới mẻ là đưa vào trong cung của nàng ngay.

Chỉ là khi đó nàng cảm thấy Trường Ninh không có cấp bậc lễ nghĩa, thế nên không muốn qua lại với nàng ấy, loáng thoáng chỉ nhớ rõ sau đó Trường Ninh bị thái hậu đưa đi hòa thân ở một tiểu quốc vùng biên cảnh, từ đó về sau không còn tin tức.

""Hóa ra là đang ở cùng với tẩu tẩu tương lai! Trách không được muội tìm không thấy hoàng huynh đâu, hì hì ——" Trường Ninh che miệng nhìn hoa hồng trong tay Tiêu Ngọc Sơn, cười đến vui sướиɠ, ánh mắt chuyển động qua lại ở giữa hai người.

Khương Lương thản nhiên cười với nàng ấy, cúi thấp người hành lễ: "Thần nữ Khương Lương bái kiến trưởng công chúa Trường Ninh."

Trường Ninh thấy thế vội vàng nâng Khương Lương dậy, thân thiết kéo cánh tay của nàng: "Tẩu tẩu tương lai làm gì thế, sao lại khách khí với ta, cái gì mà công chúa hay không công chúa, dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà, sau này tỷ gọi ta là Trường Ninh là được rồi.""

Vừa nói vừa đưa tay giành lấy hoa trong tay Tiêu Sơn Ngọc, nhét vào trong tay tẩu tẩu tương lai: "Hoa hồng này đẹp quá, thế nhưng trong mắt ta không bằng một phần vạn mỹ mạo của tẩu tẩu, nếu tẩu tẩu thích thì cứ để hoàng huynh sai người đặt nhiều loại ở trong cung là được, như vậy thì tẩu tẩu có thể ngắm nghía mỗi ngày, hoàng huynh nhìn cũng thấy vui vẻ.""

Còn quay đầu nháy mắt một cái với hoàng huynh của mình, cứ như đang nói: Xem đi, theo đuổi nữ hài tử còn phải nhờ đến Trường Ninh muội. Hoàng huynh, học hỏi một chút!

Tiêu Sơn Ngọc từ trước đến nay cưng chiều người muội muội này nhất, thấy nàng ấy như thế cũng nhịn không được cụp mi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chỉ dừng ở trên người Khương Lương, cười mà không nói, ý vị sâu xa, đợi đến khi Trường Ninh kéo cánh tay Khương Lương tán dương linh tinh về hoàng huynh của mình một lúc lâu, hắn mới có cơ hội dựa sát vào phía sau Khương Lương mà đứng vững.

""Trường Ninh còn nhỏ, không biết giữ mồm giữ miệng, nàng chớ trách tội. Ta biết nàng ghét nhất mấy lời lấy sắc hầu hạ người khác, từ ngày phẩm thi hội đó nàng tranh luận với Tô Bạc Kiều ở trước mặt mọi người, ta liền tin tưởng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, hoa vẫn là hoa, nàng vẫn là nàng, lời đồn trên phố không đáng tin.""

Khương Lương hít một hơi thật sâu, thản nhiên quay đầu đối mặt, ánh mắt còn chói sáng hơn cả mặt trời.

"Hoàng thượng quá khen rồi, một câu lấy sắc hầu hạ người đã làm mai một bao nhiêu tài tình và chí khí của nữ tử ngoại trừ dung nhan của họ, thần nữ và Tô đại nhân tranh luận không chỉ là vì thi đề, mà là vì ngàn vạn nữ tử của Dữu Quốc, thần nữ muốn cho bọn hắn hiểu được, nữ tử cũng không phải chỉ đơn thuần dựa vào tướng mạo xinh đẹp để thể hiện giá trị của mình, bất luận thân phận bất luận địa vị, có tâm là được, theo lý không nên bị mai một."

Trong lòng nàng nảy sinh sự kỳ dị, "Chuyện náo nhiệt như vậy, hắn cũng quan tâm, chẳng giống hắn chút nào cả."