Chương 6: Mũi tên lạc không tiếng động

Cũng không lâu lắm, con cháu gia tộc hoàng thất trong trang phục cưỡi ngựa đã xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trên sân săn xuân, mỗi người bọn họ xoa xoa tay, chuẩn bị sau vài giây khi Hoàng đế hạ lệnh vây săn liền nhất kỵ tuyệt trần, săn được con mồi lớn nhất và nhiều nhất, nhận được phần thưởng đến từ Hoàng đế tự mình ban thưởng.

Cuộc săn xuân năm nay không giống như trước kia chính là Tiêu Sơn Ngọc làm tân đế của Dữu Quốc đã định ra một số quy tắc mà người trong hoàng thất xem chừng không phù hợp với quy củ, nhất là đương kim thái hậu Tô Trì Anh, vừa nghe nói hoàng đế bình thường an phận thủ thường muốn cho đại đa số nữ tử chưa xuất các lên ngựa vây săn liền cảm thấy vô cùng hoang đường.

Mà quá đáng hơn chính là hắn còn muốn đưa Khương Lương vẫn chưa nhập cung theo bên người, bồi Vương phụ giá, sắc mặt thong dong ôn hòa ngày xưa của Thái hậu thoáng chốc âm trầm hẳn lên, lơ đãng liếc nhìn Thẩm Vấn Quân vài lần, thái độ không nóng không lạnh im lặng cho phép.

Ánh mắt Trường Ninh ở một bên chuyển động nhiều lần giữa Thái hậu và Thẩm Vấn Quân, vầng sáng chợt lóe, làm bộ làm tịch dán vào bên người Thái hậu: "Hoàng ngạch nương, mắt ngài không thoải mái sao? Thẩm tiểu thư cũng không phải thái y, sẽ không trị được mắt."

Thái hậu cứng đờ, vội vàng hòa ái ứng phó, nhân thể tán dương Trường Ninh hiếu thuận, Thẩm Vấn Quân vốn không hăng hái bị bỏ qua một bên âm thầm cắn nát hàm răng, thậm chí nàng ta không rõ vì sao trưởng công chúa Trường Ninh phải đối nghịch với nàng ta ở khắp nơi, ngược lại lại hòa nhã hòa khí giống như thân nhân với Khương Lương, chắc là sau lưng Khương Lương đã nói gì đó với nàng ấy, vốn nên hòa thân vì nước lại chậm chạp không chịu gả, ngổ ngáo tùy hứng.

Khương Lương lúc trước có vẻ hơi mệt mỏi đột nhiên hăng hái, kiếp trước từ khi nàng vào cung cho đến khi chết đi chưa bao giờ được trải nghiệm qua kɧoáı ©ảʍ phóng ngựa chạy băng băng, nàng đã từng hâm mộ Thẩm Vấn Quân thân là nữ tử tướng môn, có thể ngự mã hát vang, có thể tự do theo gió, mà bản thân nàng lại chỉ có thể bị vây ở trong một khuê các vuông vức, thêu hoa không người thưởng thức, đánh đàn không người lắng nghe.

Hôm nay, Tiêu Sơn Ngọc "khác người" vừa đúng ý muốn của nàng.

Mọi người tản ra bốn phía, đi vào rừng rậm săn bắn, Tiêu Sơn Ngọc kiên nhẫn chờ đợi Khương Lương mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu xanh đến gần, dùng âm thanh dịu dàng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy khẽ nói với nàng.

"Biệt Hưu, ta biết nàng không giỏi cưỡi ngựa, hôm nay để Vân Châu bảo vệ nàng, dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, ta còn chọn lựa cho nàng một con tuấn mã có tính nết dịu ngoan nhất, nếu nàng không thích thì cứ nói với Vân Châu."

Khương Lương có chút hồ đồ, tính cách của Tiêu Sơn Ngọc ở kiếp trước hẳn là rất khó đoán, hoặc là nói chưa bao giờ trực tiếp biểu đạt tình cảm con người, bướng bỉnh lạnh như băng mới là từ nên dùng để hình dung hắn.

Khương Lương gật đầu tỏ vẻ đáp lại: "Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng.""

Nàng cố ý xem nhẹ ánh mắt nghiêm túc của hắn, nắm lấy dây cương dùng sức, Tiêu Sơn Ngọc muốn tiến lên hỗ trợ nhưng Khương Lương từ chối nói: "Long thể quý giá, không phiền Hoàng thượng, thần nữ có thể.""

Thử một lúc lâu, nàng mới có thể ngồi trên lưng ngựa mà không ngừng thở dốc.

Mà Thẩm Vấn Quân đã sớm giơ dây cương lên, giục ngựa lao tới bãi săn, vẫn không quên tặng cho nàng một tiếng hừ lạnh.

Gối thêu hoa còn muốn bồi ngự giá cưỡi ngựa bắn cung? Quả thực là làm trò cười lớn nhất thiên hạ, đến tên cũng không kéo nổi, nói gì đến đi săn!

Tiêu Sơn Ngọc thu toàn bộ động tác của Khương Lương vào trong mắt: "Rốt cuộc là có chỗ nào không giống?""

Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng cành lá trong rừng rậm rậm rạp chiếu xuống những đốm sáng loang lổ, Tiêu Sơn Ngọc đặc biệt dặn dò Diệp Vân Châu đến bãi săn dạy Khương Lương cưỡi ngựa, Khương Lương cũng vui vẻ tiếp nhận, hiếm khi được ở chung với huynh trưởng quen biết từ nhỏ, nàng cũng vui vẻ tự tại.

Móng ngựa ung dung, Diệp Vân Châu chậm rãi đứng bên cạnh ngựa, vết sẹo màu hồng phấn trên má y hấp dẫn sự chú ý của Khương Lương.

Diệp Vân Châu bị tầm mắt nóng bỏng của nàng đốt phỏng: "Muội không mở miệng ta cũng biết muội muốn hỏi cái gì, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, một vết sẹo nho nhỏ này so với mất mạng trên chiến tử sa trường không phải là tốt hơn rất nhiều sao?"

Ký ức quay lại, kiếp trước sau khi tiến cung ngoại trừ những ngày lễ yến hội long trọng và chiến sự thắng lợi của vương quân, khải hoàn hồi triều, Khương Lương không bao giờ gặp được Diệp Vân Châu, lúc đó Tiêu Sơn Ngọc luôn ấp úng mơ hồ về chiến sự biên cảnh với nàng.

Thậm chí làm huynh trưởng, Diệp Vân Châu từng hứa hẹn đợi nàng sinh hạ Lân Nhi ngày đó sẽ ra roi thúc ngựa chạy về Hoàng thành, chỉ vì có thể liếc mắt nhìn một cái.

Chuyện đáng buồn cũng như thường ngày, thẳng đến sau khi nghỉ ngơi nhiều ngày, nàng suy yếu mở mắt ra, đập vào mặt lại là một gương mặt bị chiếc mặt nạ che khuất nửa bên, Diệp Vân Châu mất một con mắt: "Nương nương mạnh khỏe, hoàng tử khỏe mạnh, thần may mắn thấy được, con mắt này bị mù cũng không tính là uổng công.""

Gió nhẹ thổi qua thái dương, Khương Lương bất đắc dĩ lại hài lòng, nương theo ngựa xóc nảy lộ ra một nụ cười tươi đẹp: "Sông núi vạn dặm đỏ, đúng như cố nhân về."

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Loan Nguyệt và Diệu Nhật cùng tồn tại trên trời: "Sống là tốt, chết đi cũng không sao, có điều gần đây ta nghe nói Diệp tiểu tướng quân hăng hái phong lưu phóng khoáng có Long Dương chi hảo, huynh có thể đã làm tổn thương hơn phân nửa trái tim của cô nương ở kinh đô.""

Diệp Vân Châu nghe thấy cũng không giận, buông lỏng tay nắm dây cương, khoác hai tay vào nhau ở trước người, dáng vẻ như một thiếu niên vui vẻ nói: "Tin tức của Lương nhi muội muội thật là nhanh nhẹn, phụ thân vì hôn sự của ta đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu không muội muội giúp ta khuyên nhủ, đỡ cho đầu tóc đen như mực này của ta bị bọn họ lải nhải quấy rầy biến thành tóc bạc, biến thành tiểu lão đầu, càng không có cô nương nào thèm thích.""

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không nói.

Khương Lương ngồi lâu mệt nhọc, vốn định xuống ngựa nghỉ ngơi một chút, vừa muốn cúi người xuống thì đột nhiên bị một mũi tên sượt qua bên tai cắt ngang, một khắc sau cánh tay bị Diệp Vân Châu mượn lực túm lấy, góc áo tung bay, hai tay ôm sát người vững vàng rơi xuống đất, chỗ lỗ tai đau đớn bén nhọn, giọt máu màu đỏ rơi xuống vai, nhuộm hóa thành hoa.

""Lương nhi cẩn thận!""

Trong lúc chưa kịp tỉnh hồn lại, Diệp Vân Châu đã linh hoạt rút kiếm, bày ra trạng thái phòng vệ chiến đấu, lá cây xào xạc rung động nhưng vẫn chưa có cái gọi là thích khách xuất hiện.

Khương Lương và y tựa lưng vào nhau đứng vững, nhìn về phía mũi tên cắm vào mặt đất, cảm thấy quỷ dị khó hiểu, dựa theo lẽ thường mà nói, muốn nàng chết thì có cả khối người, nhưng có thể ra tay ở bãi săn thì nhất định thân phận của kẻ đầu têu này không tầm thường.

""Diệp ca ca, trên mũi tên này hình như có khắc chữ, nhìn không giống chữ Trung Nguyên.""

Nàng cầm mũi tên trong tay lau đi, Diệp Vân Châu đưa mắt nhìn: "Thiên... Nữ.. Sau hai chữ này, ta cũng không nhận ra.""

Nét bút của hai chữ còn lại quá phức tạp, nàng cũng không nhận ra được.

Trên giang hồ, môn phái giáo hội không ít, chung sống hòa bình nhiều năm cũng không tăng thêm, sự xuất hiện không thể giải thích được của Thiên Nữ giáo có khí thế hung hăng, tín đồ đông đảo, tay của bọn họ dĩ nhiên có thể vươn đến kinh đô, mưu toan có được địa vị ngang hàng với triều đình.

Tuy rằng kiếp trước nàng nghe được rất nhiều bách tính đồn đãi tôn sùng nàng là Thiên Nữ, nhưng nàng không tin mệnh cách, cho nên chưa từng để ý đến giang hồ phân tranh, tất cả những người trong cung đều ngậm miệng không nói gì về chuyện này, nàng càng thêm cảm thấy hoang đường.

Chẳng lẽ, mục đích chủ yếu của thích khách không phải hướng tới nàng, mà là... Tiêu Sơn Ngọc!

Bên kia bãi săn, Tiêu Sơn Ngọc thân cưỡi ngự mã, ánh mắt sắc bén đảo qua người hầu xung quanh, ngự tiền thị vệ hiểu ý, lệnh cho những người khác phân tán rời rạc, thủ vệ chia nhau ra mai phục các nơi trong rừng rậm, chỉ để lại bảy tám hộ vệ đi theo.

Cùng đi về phía trước với Tiêu Sơn Ngọc chính là Tô Bạc Kiều thường xuyên trở thành trung tâm hướng gió ngôn luận của triều đình, cháu ruột của đương kim thái hậu.

Lúc nhỏ bọn họ cười cười nói nói, trò chuyện vui vẻ, đều hướng tới những cống hiến phi phàm cho đất nước, luyện kiếm cưỡi ngựa, đọc sách chép phạt, làm không ít chuyện không phù hợp với thân phận hoàng thất.

Tô Bạc Kiều và Diệp Vân Châu là phụ tá đắc lực của hắn, một người ở bên ngoài thủ hộ biên cảnh yên ổn an lành, một người đặt chân ở bên trong triều đình nắm chắc dư luận, nhưng lòng người như tơ liễu suy tàn, tuy có thể nâng lên nhưng sẽ luôn đυ.ng chạm đến cái gì đó, nâng lên càng nhanh thì thả xuống càng nhanh.

""Tô ái khanh trước đó vài ngày ở triều đình dõng dạc tìm lý do thoái thác, trẫm nghe xong cũng không đành lòng, để bảo vệ hoàng hậu, trấn an dân chúng, ngăn chặn mồm miệng người người, Dữu Quốc quả thật cần một quốc sư am hiểu thấu đáo thủ đoạn thiên cơ."

Tiêu Sơn Ngọc cười đến thâm trầm, lại nói: "Nhưng trẫm từ nhỏ đã không tin vào những tà thuyết quỷ mị kia, càng miễn bàn hoàng hậu Khương thị là thiên nữ giáng thế, có lẽ Tô ái khanh nên kiềm chế lại, thay trẫm săn nhiều con mồi hơn một chút mới là chính sự.""

Trái tim Tô Bạc Kiều thít chặt, che giấu sự khó hiểu, thuận thế nói: "Hoàng thượng nói đúng, Khương thị phúc trạch thâm hậu, nhất định phù hộ Đại Dữu quốc thái dân an, là vi thần đường đột.""

Tiêu Sơn Ngọc không tiếp lời hắn ta, ngược lại tìm lối tắt: "Hôm nay thời tiết thay đổi không ngừng, đặc biệt thích hợp săn bắn, đúng không Tô ái khanh?"

Vừa dứt lời, chim tước các nơi trong rừng rậm bay tán loạn, ba mũi tên từ chỗ tối đồng loạt bắn về phía ngự mã đang trú đứng, Tiêu Sơn Ngọc nín thở bất động, Tô Bạc Kiều bên cạnh nhanh chóng rút kiếm bổ vào mũi tên bay tới, ba mũi tên cắm thật sâu vào thân cây bên cạnh.

Ngự tiền thị vệ Bùi cũng hô to "Hộ giá ——"

Đội ngũ tám mặt đảo mắt bị một đám thích khách áo đen vây quanh, ước chừng hơn hai mươi người, các chiêu thức thân thủ mạnh mẽ ngoan độc, tất phải vào chỗ chết của Tiêu Sơn Ngọc.

Trong đám thích khách áo đen truyền ra: "Lấy đầu của hôn quân! Thưởng vạn lượng vàng! Tế ti nhận lễ! Thăng quan tiến chức!""

Mọi người lâm vào hỗn chiến, Bùi Dã và Tô Bạc Kiều vũ lực tương đương, bảo vệ ở hai bên Tiêu Sơn Ngọc, dây dưa cùng thích khách.

Xiu ——

Một mũi tên đột nhiên xé gió lao tới, bị ánh mặt trời cuốn đi khiến cho người ta không thấy rõ phương hướng.

Hai người cùng kêu lên "Hoàng thượng cẩn thận ——"

Ánh mắt vốn dĩ lạnh như băng của Tiêu Sơn Ngọc chợt biến thành kinh hoảng có thể thấy được bằng mắt thường, bởi vì động tác nghiêng người né tránh mũi tên bị trì độn nên bị mũi tên cắt cổ bị thương, giọt máu đỏ sẫm tí tách rơi, nóng hổi mà ngai ngái.

"Shh ——"

Tiêu Sơn Ngọc che giấu sự tàn nhẫn trong ánh mắt, làm bộ như bị kinh hách chưa kịp hoàn hồn và phản cảm với máu tươi, lại kết hợp với tác phong khác với thường ngày làm cho mọi người ở đây tưởng rằng hắn không chỉ là một hôn quân chỉ thích thưởng trà đối thơ ngắm nhìn nữ nhân, mà còn là một hoàng đế ngốc nghếch nhát gan sợ chết, lúc thì thanh tỉnh khi thì đơn thuần.

Tiêu Sơn Ngọc dùng khăn tay trong ngực che cổ xoay người xuống ngựa, trong thoáng chốc thị vệ mai phục lúc trước trong rừng rậm vây quanh thích khách, máu tươi màu đỏ trong đao quang kiếm ảnh giao thoa với cây xanh lá biếc, mưa nhỏ mông lung tí tách dần dần lớn lên, dấy lên từng cơn ớn lạnh.

Diệp Vân Châu đột nhiên xuất hiện dấn thân vào gia nhập chiến cuộc, tình hình chiến đấu kịch liệt, đao quang kiếm ảnh máu tươi bay tứ tung.

Trong màn mưa, thân ảnh màu xanh của Khương Lương chậm rãi hòa vào trong bóng cây, chiếu vào trong ánh mắt của Tiêu Sơn Ngọc, mông lung, trông có vẻ cực kỳ không chân thực.

Hắn tựa như ngậm tên ở trong miệng: "Biệt Hưu?""

Đa số thích khách bị chém gϊếŧ tại chỗ, chỉ để lại một tên cầm đầu tứ cố vô thân, thích khách ở chính giữa: "Hôn quân cầm quyền, Dữu Quốc sắp mất đi sức mạnh, Đại Tế Ti chắc chắn thống nhất thiên hạ, diệt trừ hôn quân chỉnh lý triều cương!"

Hắn ta đột nhiên quay đầu phát hiện Khương Lương đang trốn ở sau cây, bèn kiềm chế nàng ở trước người, coi như con tin, hai mắt lộ ra tiếng cười quỷ dị: "Lại đây, lại gϊếŧ ta đi, sao lại bất động hết rồi? Nhìn thử xem biểu cảm của từng người các ngươi đặc sắc cỡ nào."

Tiêu Sơn Ngọc bình tĩnh, nhưng trái tim trong l*иg ngực lại rung động dị thường: "Nói đi, điều kiện là gì?""

Thích khách thì thầm bên tai Khương Lương, sau đó lớn tiếng kêu gào: "Ta muốn ngươi bỏ kiếm xuống, chậm rãi đi tới trước mặt ta, nếu như ngươi nghe lời, ta sẽ trả lại hoàng hậu tương lai cho ngươi.""

Khương Lương biết rõ bàn tay thô ráp của thích khách có thể bẻ gãy cổ của nàng bất cứ lúc nào, nàng che đậy sự khϊếp sợ nhìn Tiêu Sơn Ngọc bước từng bước từng đi về phía nàng mà không để ý người bên ngoài khuyên can.

""Hoàng thượng không thể!""

""Hoàng thượng!""

Tiêu Sơn Ngọc mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói: "Một đứa trẻ vô tri, Khương gia cũng không chỉ có một nữ nhi, vô luận ai làm hoàng hậu, vị trí này đều phải là họ Khương.""

Khương Lương ở xa xa nhìn vào đôi đồng tử như vực sâu của hắn, mở miệng nói với thích khách đang dương dương đắc ý: "Ngươi đoán không sai, hắn quả thật sẽ không ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có điều, ta cũng sẽ không.""

Thích khách không hiểu: "Ngươi..." Lập tức cảm thấy thứ gì đó trong nháy mắt đâm vào bụng mình, đau đớn bao trùm thân thể.

Cúi đầu nhìn lại, đúng là một mũi tên gãy, nhất thời nghiến răng nghiến lợi: "Khương Lương!""

Thừa dịp hắn bị đau làm cho tay phải buông lỏng, một tay cầm kiếm khác nhanh chóng thu hồi lại, Khương Lương phát hiện thân thể đổ nhào về phía trước, nâng cánh tay ngăn cản, ống tay áo bị cắt đứt, chỗ cánh tay nhỏ xuất hiện vết thương, kiếm lệch đi, thích khách trống rỗng muốn bắt lấy vạt áo của nàng: "Nữ nhân đáng chết!""

Tiêu Sơn Ngọc giật mình: "Ngươi dám!" Đạp nước tiến lên, một tay giữ chặt cổ tay Khương Lương, mượn cơ hội nhấc chân đạp về phía thích khách.

Thích khách lui về phía sau, miệng phun máu tươi, ngước mắt nhìn hai người đang kề sát đối diện: "A, giả bộ thâm tình chó má gì chứ, Tiêu Sơn Ngọc, làm người ta buồn nôn, hôm nay chúng ta không gϊếŧ được ngươi, sẽ để cho ngươi sống tạm nhiều hơn hai ngày."

Đột nhiên hắn ta nghĩ đến gì đó, chợt điên cuồng cười to về phía Khương Lương: "Thiên nữ tồn thế! Nhất định có thể phù hộ hỏa tinh của giáo ta không tắt! Công lao sự nghiệp đại thành! Ha ha ha ——"

Thời cuộc đảo ngược, tên thích khách cuối cùng không chút do dự uống độc tự sát.

Tạm thời bụi bặm đã lắng xuống, thị vệ đã dọn dẹp gọn gàng, đám người Diệp Vân Châu chạy chậm tới trước người Tiêu Sơn Ngọc, cung kính hành lễ: "Chúng thần vô dụng, xin thánh thượng trách phạt.""

Tiêu Sơn Ngọc vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt hướng về phía Khương Lương ướt sũng bên cạnh, toàn thân của nàng đã bị nước mưa tưới ướt, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có thể thấy được vẻ mệt mỏi và lo lắng nhè nhẹ, sợi tóc gắt gao dán ở trên gương mặt, tôn lên dung nhan thanh lệ thanh nhã của nàng.

""Trẫm không sao.""

Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của nàng lên, băng bó đơn giản cho nàng: "Lời vừa mới lừa hắn ta, nàng sẽ không tin đâu, đúng không?"

Khương Lương vẫn luôn chăm chú nhìn đôi môi khép mở của hắn, chậm rãi dời mắt: "Hoàng thượng yên tâm, thần nữ không phải là người không thức thời.""

Tiêu Sơn Ngọc nghẹn lòng, đổi giọng điệu dừng một chút lại nói: "Làm Diệp tướng quân lo lắng rồi, nhưng bởi vì ngươi quá mức lỗ mãng, mang đến người không nên mang đến, trách phạt là khó tránh khỏi, sau khi trở về doanh trại thì đi nhận mười gậy phạt đi."

""Vâng.""

Trong âm thanh của hắn có uy nghiêm, có tức giận, còn có sự an ủi khó có thể phát hiện, giọt mưa tí tách khiến cho Khương Lương thỉnh thoảng nháy mắt mấy cái, rơi xuống theo lông mi cong cong, giống như là đang khóc.

Khương Lương như có như không nhìn vào đáy mắt Tiêu Sơn Ngọc, từng làn sương mù dâng lên khiến nàng không nhìn thấy rõ, nàng luôn cảm thấy Tiêu Sơn Ngọc giống như đang an ủi, lại giống như đang tức giận.

Tiêu Sơn Ngọc giơ tay vén sợi tóc trên trán nàng, lau đi nước mưa nơi hai mắt, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm: "Phía trước bẩn, đừng làm bẩn mắt của nàng."

Hắn cởϊ áσ choàng trùm lên đầu nàng: "Thật sự là ông trời không chiều lòng, ta còn muốn cho nàng chơi nhiều một chút, có điều ông trời cho ta cơ hội, ta không thể không nắm chắc.""

Dứt lời, Tiêu Sơn Ngọc động tác nhanh nhẹn ôm Khương Lương lên ngựa, ngồi cùng hắn, nàng cả kinh khiến thân thể khẽ run: "Hoàng thượng, như thế không hợp quy củ.""

Hơi nóng từ miệng hắn thổi đến bên tai Khương Lương, rất ngứa: "Bốn cảnh Dữu Quốc, ta chính là quy củ."

Gương mặt hắn không chút gợn sóng, nhưng trong lời nói lại có vẻ hơi ngả ngớn: "Tình cảnh này tựa như chẳng khác gì một gia đình tầm thường gả tân nương đi, áo choàng này chính là khăn voan đỏ kia, dưới khăn voan... Là tân nương tử ta kiệu tám người nâng tam thư lục lễ cầu cưới."

Mọi người an ổn trở lại doanh địa, thái y đi theo chia ra trị liệu cho hai người, vết trầy da trên cổ Tiêu Sơn Ngọc có chút nghiêm trọng, có điều chú ý chăm sóc hai ngày sẽ khỏi hẳn, cũng may chính là trên mũi tên cũng không có độc, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Về phần Khương Lương, vết thương trên chóp tai vừa mảnh lại nhỏ, không cần phải băng bó để làm gì, theo lời nàng nói thì chỉ cần bôi chút thuốc là tốt rồi, mà vết thương trên cánh tay cũng không tính là sâu, may mà lúc trước Thanh Thụy không ngừng nhắc nhở nằng nhất định phải đeo miếng bảo vệ tay, nhưng thái y cực lực tỏ vẻ khó xử, liên tục yêu cầu Khương Lương tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế, ba lần bốn lượt dặn dò Thanh Thụy đừng để vết thương dính ướt.

Tiêu Sơn Ngọc trong doanh trướng hoàng đế nhận được bẩm báo vui mừng vô cùng, Trường Ninh nuốt kẹo hồ lô Khương Lương đưa tới xuống, lắc đầu, thầm nghĩ "Ngọt ngấy, kẹo hồ lô này quá mức ngọt ngấy, hoàng huynh không ăn cũng ngọt đến nỗi không ngậm miệng lại được".