Chương 7: Giúp ta ngậm một chút

Bạch Giao ôm Lạc Niệm Niệm trở lại động phủ.

Vì Lạc Niệm Niệm, Bạch Giao muốn nàng sống thoải mái hơn trong động nên mấy ngày nay hắn đã bỏ rất nhiều tâm sức để trang trí lại động phủ.

Không còn dáng vẻ xa cách như mấy ngày đầu, thay vào đó là vẻ đẹp đầy thơ mộng tựa như tranh vẽ.

Nhưng lúc này Bạch Giao không có tâm trạng để ý đến mấy cái thứ lòe loẹt đó, ấm áp trong lòng mới là thứ khiến hắn khát vọng nhất.

Vừa đặt Lạc Niệm Niên xuống, nàng đã vô thức cúi đầu nhìn hắn, quả nhiên độc của hắn lại tái phát.

Sưng rất to, đáy quần còn dựng thành một cái lều nhỏ, nghĩ lại nếu phía dưới của mình cũng sưng thành thế này, chắc chắn là rất đau, vì thế lo lắng hỏi: "Có phải rất đau không?"

Nhìn ánh mắt ngơ ngác dễ thương của nàng, thái dương của Bạch Giao nổi đầy gân xanh, khàn giọng nói: "Vẫn ổn."

Nhưng nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn khó chịu này của hắn, Lạc Niệm Niệm lại không tin.

Chỉ có điều trước đây đã từng giúp hắn một lần, nên bây giờ nàng cũng hiểu rõ hơn phần nào, vì thế trực tiếp kéo hắn tới gần mình, sau đó để hắn ngồi xuống cạnh mình.

Tiếp đến Lạc Niệm Niệm vén áo của hắn lên, cởϊ qυầи ra, côn ŧᏂịŧ nóng hổi được giải thoát mạnh mẽ ngang ngược lao ra ngoài, thiếu chút nữa đã dí sát vào mặt của nàng.

Nhìn côn ŧᏂịŧ của mình suýt chút nữa đã đυ.ng tới cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn của nàng, yết hầu của Bạch Giao liền di chuyển lên xuống vài lần, thứ dưới thân càng sưng to hơn vài phần.

Lạc Niệm Niệm nhanh chóng cầm lấy côn ŧᏂịŧ, bàn tay nhỏ bé loát lên loát xuống vài lần.

Qua mấy ngày nay, cuối cùng hắn cũng có khả năng để nàng tự nguyện giúp hắn giải tỏa du͙© vọиɠ, cơ thể hắn cực kỳ nhạy cảm, hai hòn bi dưới côn ŧᏂịŧ run rẩy không ngừng.

Nhìn côn ŧᏂịŧ cường tráng càng lúc càng sưng to, trong lòng Lạc Niệm Niên run lên, nàng vô thức nuốt nước miếng.

Rốt cuộc đây là loại độc gì? Tại sao lại lợi hại như vậy?

Lúc này, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần trước hình như bản thân còn không cẩn thận nuốt xuống một ít, tuy rằng cơ thể của nàng là tiên thân, sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng nhìn côn ŧᏂịŧ trước mắt, trong lòng có hơi mơ hồ.

Trong lòng bối rối, tốc độ tay chậm lại, vốn dĩ Bạch Giao đã rất không hài lòng với tốc độ tay chỉ có thể tạm thời giải tỏa du͙© vọиɠ của mình, bây giờ dần dần chậm lại, tự nhiên càng tức giận hơn.

Hạ mắt xuống, hắn nhìn thấy bánh bao nhỏ bên cạnh đang lơ đãng cử động, trong lòng hắn như có lửa đốt, hắn thực sự không thể nuông chiều nàng, nên đâm sâu vào nàng, cắm thật mạnh xem nàng có còn có thể phân tâm hay không.

"Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Nhưng dù thế bên ngoài hắn vẫn làm ra vẻ mặt âm thầm khó chịu như trước, khiến Lạc Niệm Niệm vừa nhìn thấy đã sinh ra cảm giác tội lỗi.

"Rốt cuộc ngươi bị trúng loại độc gì thế? Ta... lần trước ta không cẩn thận ăn trúng có bị sao không?"

Lạc Niệm Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm, rụt rè nhìn hắn, sợ hắn nói ra tin tức gì không tốt.

Thì ra là lo lắng cái này, Bạch Giao tức đến muốn cười, trong lòng không nhịn được muốn chọc nàng một chút.

"Cái này, chắc là không có vấn đề gì, nhưng cụ thể ra sao thì ta cũng không biết, dù sao ngươi cũng là người thứ nhất giúp ta."

"Hả!" Lạc Niệm Niệm hốt hoảng, dưới tay càng thêm ra sức.

Cả khuôn mặt của Bạch Giao lập tức đen lại, bụng dưới co lại, côn ŧᏂịŧ rơi ra khỏi tay nàng.

"Xin lỗi, xin lỗi, ngươi không sao chứ..." Nhìn dáng vẻ đau đớn của Bạch Giao, Lạc Niệm Niệm cảm thấy hơi áy náy.

Đang giúp người khác chữa bệnh, lại còn làm người nọ bị thương, có khi nào sẽ khiến bệnh tình của hắn càng thêm nặng không!

"Không sao... chỉ là hơi đau một chút, ngươi có thể ngậm nó giúp ta không?"

Bạch Giao cau mày, rút

dươиɠ ѵậŧ ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói.

Mới làm người ta bị thương, đương nhiên hắn nói gì Lạc Niệm Niệm cũng sẽ đồng ý.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lại thêm đang áy náy với hắn, lần này Lạc Niệm Niệm càng để dụng tâm hơn.

Bản thân dùng tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ, cắn răng cẩn thận mυ"ŧ vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi theo qυყ đầυ, cẩn thận liếʍ một bên, tay cũng nhẹ nhàng nhào nặn hai bao tinh hoàn ở dưới côn ŧᏂịŧ.

Sau khi đã an ủi nó được một lúc, nàng lập tức dựa theo cách ăn kẹo mà bắt đầu mυ"ŧ vào.

Cái miệng nhỏ màu đỏ mυ"ŧ lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi mềm mại đỏ mọng liếʍ côn ŧᏂịŧ, thỉnh thoảng nuốt cả dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Bạch Giao đỏ bừng, cơ thể thật sự gần như không chịu nổi.

Mấy ngày nay đang là ở trong thời kỳ giao phối, hắn đã chịu đựng mấy ngày, định là sẽ đợi nàng thích nghi với nơi này rồi mới từ từ tận hưởng nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện bất ngờ.

Tuy hắn sẽ không tha cho tộc nhân không chịu nghe lời kia nhưng cảnh tượng trước mắt này đúng là làm người khác vui vẻ thoải mái, cảm giác tê dại không ngừng men theo dươиɠ ѵậŧ đi lên xương sống.

Lạc Niệm Niệm dùng sức mυ"ŧ vào, muốn nhanh chóng giúp hắn giảm đau, nhưng côn ŧᏂịŧ trong miệng lại kiêu ngạo đứng lên, thậm chí còn sưng to trong miệng của nàng, làm nàng có chút mất kiên nhẫn.

Bạch Giao ngửa người ra sau dựa vào vách tường, nhìn nàng đang mất kiên nhẫn, một tay mò xuống đỡ lấy đầu của nàng, giúp nàng dựa theo tiếp tấu của bản thân phun ra nuốt vào, tay còn lại thì vén tóc của nàng, ở sau lưng chậm chạp vỗ về.

"Không sao, cứ như vậy... Là tốt rồi."

Lạc Niệm Niệm ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy mặt hắn ửng đỏ, yết hầu di chuyển lên xuống, hai hàng lông mi khẽ run, đôi mắt thâm trầm chỉ cần liếc một cái đã làm nàng thu mắt lại.

Có lẽ hắn đang rất thoải mái...

Trong lòng nàng chợt nhói lên, cảm thấy cả người mềm xuống, dưới thân có hơi ẩm ướt và ngứa ngáy.

Nhưng dần dần Bạch Giao càng cảm thấy hứng thú hơn, cái loại tiết tấu không nhanh không chậm này đúng là làm người khác sốt ruột.

Hắn dùng sức nhấn đầu của nàng xuống, cảm nhận côn ŧᏂịŧ cắm vào miệng nàng rồi lại lui ra, rồi lại bị cái miệng ấm áp của nàng ngậm lấy.

Cái miệng nhỏ nhắn hàm chứa côn ŧᏂịŧ của mình, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt nàng khó chịu khi không thể xuyên vào trong cơ thể nàng, hơi nóng trong cơ thể xông thẳng xuống bụng dưới.

Cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được.

Nhân lúc nàng mới nhổ ra, hắn mạnh mẽ đè đầu của nàng xuống dưới thân của mình.

"A… sắp ra rồi..."

Lạc Niệm Niệm bị côn ŧᏂịŧ đột ngột cắm thẳng tới cổ họng, ban đầu còn có hơi buồn nôn lại nghe thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết nên cố gắng nén cơn buồn nôn lại, để côn ŧᏂịŧ đi sâu vào trong cổ họng.

Phản ứng sinh lý là thứ không thể nào tránh được, cổ họng của nàng co lại rất nhanh, khiến côn ŧᏂịŧ nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.

Bởi vì cắm sâu vào bên trong, không kịp rút ra nên một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cứ thế bắn thẳng vào cổ họng của Lạc Niệm Niệm, rồi bị nàng nuốt hết xuống.

Đợi đến khi Bạch Giao rút ra thì trên mã mắt cũng chỉ còn lại một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, gần như tất cả đều đã bị Lạc Niệm Niệm ăn sạch.

Lạc Niệm Niệm bị cắm đến khó chịu, đôi mắt to tròn trừng hắn, hai mắt ngập nước.

Bạch Giao cũng biết lần này đã làm nàng khó chịu, nên nhanh chóng đi dỗ.

"Được rồi, sau này ta sẽ không thế nữa...."

Sau khi thu dọn xong, hắn lại ôm quả cầu nhỏ lên đùi, ngón tay lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên miệng nàng, đầu ngón tay xoa hai cánh môi sưng đỏ của nàng, đôi mắt thâm trầm nhìn cái lưỡi đang liên tục thè ra liếʍ lấy hai cánh môi của nàng.

Lạc Niệm Niệm mới lấy lại tinh thần đã bị hắn ôm vào lòng, nhưng bản thân nàng lại cảm thấy rất khó chịu, muốn xuống giường.

Mới xoay người một cái đã giật mình.