Chương 6: Độc lại tái phát

Lạc Niệm Niệm chơi liên tục vài ngày, tuy đồng cỏ không hề có sức hấp dẫn với Bạch Giao nhưng lại khiến nàng mê muội nửa ngày.

Ban đầu hắn còn có thể hứng thú đến xem nhưng về sau càng ngày thời gian đến đây càng ít hơn.

Hắn vội vàng đi bố trí kết giới, đề phòng tỷ tỷ của nàng đột nhiên tới đây đưa người đi.

Lạc Niệm Niệm chơi vui đến quên hết mọi thứ, ngay cả việc bên cạnh thiếu mất một người cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ một mình chơi đùa.

Tân Nguyệt Linh ngồi chồm hổm bên ngoài thủ vài ngày, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.

Cảm nhận được hơi thở của vương ở nơi xa, nàng ta lập tức hóa thành bản thể rắn chậm chạp tiếp cận Lạc Niệm Niệm.

Thân hình run rẩy, dáng người mê hoặc từ từ vặn vẹo, chậm rãi trượt đi trên mặt cỏ mịn.

Lạc Niệm Niên đang ngửi mùi hoa thơm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt sáng như sao.

Đột nhiên bên tai lại truyền đến tiếng xì xì, nhưng quay đầu lại thì chẳng phát hiện ra có gì lạ.

Gió thổi nhẹ qua mặt nàng, trong gió còn mang theo mùi cỏ xanh, nhưng lại đem đến cho nàng cảm giác nào đó rất lạ, làm Lạc Niệm Niệm cảm thấy sợ hãi.

Đảo mắt nhìn quanh bốn phía vẫn không tìm được bóng dáng Bạch Giao đâu, cả người nàng cứng đờ.

Lúc nàng chuẩn bị đi tìm hắn, mới đứng dậy lại thấy có một bóng người ở cách đó không xa lao ra rồi nhanh chóng lao về phía nàng.

Hai mắt nàng trợn tròn, nhìn chằm chằm cái thứ đang lao tới.

Tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng hình như là một con rắn.

Lạc Niệm Niệm suy nghĩ một hồi, chơi ở đây vài ngày, nơi này ngay cả một con sâu cũng không có, làm thế nào lại đột nhiên có rắn chứ?

Nàng nhíu mày đứng dậy, cẩn thận đi về chỗ con rắn lúc nãy xuất hiện, chắc chắn không còn bóng dáng của nó thì mới nhanh chóng lui lại đằng sau.

Nhưng biến cố diễn ra trong chớp mắt, trước mắt nàng hiện lên một bóng rắn mảnh khảnh, cẳng tay đau nhức, chân vấp phải cỏ, Lạc Niệm Niệm ngã xuống cỏ.

Đợi đến khi nàng ngước mắt lên thì con rắn kia đã đi xa.

Lạc Niệm Niệm tức giận muốn đuổi theo, nhưng cánh tay trái bị đau khiến nàng không còn tâm trạng nào để đuổi theo.

Trên cánh tay trắng nõn có hai lỗ nhỏ, máu chảy ra từ từ, lại còn hơi đen.

Rõ ràng là có độc.

Tuy nàng là thỏ tiên, một chút độc đó cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, nhưng trong lòng Lạc Niệm Niệm lại đột nhiên cảm thấy tủi thân.

Tại sao tỷ tỷ còn chưa đến tìm nàng?

Đôi mắt nàng mờ đi vì nước mắt, chiếc mũi hơi hếch lên, ngồi xổm ở một bên khóc lớn.

Hai tay nàng ôm chân, vừa nhớ đến tỷ tỷ, vừa xoa vết cắn trên tay, càng khóc càng cảm thấy tủi thân hơn.

Bạch Giao vốn đang đi kiểm tra kết giới, bỗng nhiên cảm nhận được có người trong tộc tiến vào, sợ thỏ trắng nhỏ bị dọa nên lập tức từ xa chạy về.

Mới quay lại đã thấy thỏ trắng nhỏ nhà mình đáng thương cuộn người thành quả bóng, ngồi trên cỏ khóc không thành tiếng.

Đáy lòng tê rần, lo lắng chạy nhanh tới, một tay bế nàng lên.

Một quả bóng nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, cái miệng bĩu ra, hai mắt ngập nước, nước mắt mơ hồ, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.

"Làm sao vậy?"

Lạc Niệm Niệm thấy có người tới, đáy lòng càng chua xót hơn, vừa đưa tay ra vừa nhỏ giọng khóc: "Ta đau quá... hu hu... ta muốn về nhà... tại sao tỷ tỷ còn chưa chịu đến tìm ta?"

Một tay của Bạch Giao ôm nàng như đang ôm một đứa trẻ, tay còn lại thì cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn đang đưa ra của nàng, trên cánh tay trắng nõn non mềm có hai lỗ nhỏ, miệng vết thương đỏ tươi.

Hắn nghiêm mặt, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lửa giận trong lòng bùng cháy.

Rõ ràng đã hạ lệnh để bọn họ tránh xa khỏi nơi này, không ngờ lại có tộc nhân không chịu nghe lời thậm chí còn làm nàng bị thương!

Vừa nghĩ đến chuyện nàng bị thương ở trong địa bàn của mình, hắn lại cảm thấy tức.

Nhưng trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là dỗ dành người trong lòng.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa... nhìn ngươi xem, khóc đến mức hai mắt đều đỏ..."

Ôm bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, chiếc lưỡi đỏ tươi của hắn từ từ đưa ra liếʍ lấy vết thương, khiến da thịt của nàng có hơi ẩm ướt.

Lạc Niệm Niệm hếch mũi lên, đôi mắt to tròn nhìn hắn liếʍ vết thương của mình, cảm thấy có chút ươn ướt và ngứa ngáy, nàng vô thức rút tay lại nhưng lại bị hắn ôm chặt.

"Ngứa..."

Hai mắt của Bạch Giao thâm trầm, làn da mềm mại mịn màng đang ở dưới lưỡi, chỉ cần hắn liếʍ một cái đã cảm nhận được vị ngọt ngào mềm mại, khiến hắn nóng lòng muốn ăn một miếng.

"Ngoan, đợi lát nữa sẽ không đau."

Sau khi liếʍ sạch máu, Bạch Giao lại đưa vết thương lên miệng, dịu dàng hút vài cái.

Lạc Niệm Niệm dựa vào lòng hắn, nhìn hắn ngậm lấy cánh tay của mình, miệng vết thương thì tê tại, mang theo xúc cảm ấm nóng nhưng cũng không quá đau.

Từ khóe mắt, Bạch Giao nhìn thấy cô ngơ ngác nhìn mình, ngọn lửa trong lòng đột nhiên bốc lên, lao thẳng xuống bụng dưới.

Con thú khổng lồ đói khát mấy ngày đột nhiên ngẩng đầu lên dựng thành một cái lều lớn ở bên dưới.

Lạc Niệm Niệm bị hắn ôm vào trong ngực đương nhiên cảm nhận được sự khác thường ở dưới mông.

Nàng khó chịu vặn vẹo hai mông, ngay sau đó eo lại bị người ta giữ chặt, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn của hắn.

"Hình như độc của ta lại tái phát rồi..."

Hơi thở nóng ấm của hắn theo lời nói phả thẳng vào cần cổ mẫn cảm của nàng, khiến cả người Lạc Niệm Niệm run lên.

"Vậy... ta sẽ giúp ngươi..."

"Được."

Bạch Giao cụp mắt xuống, giấu đi du͙© vọиɠ trong đôi mắt đỏ rực, giả vờ không thoải mái, ôm quả bóng trong tay chặt hơn một chút, quay người trở về hang động.