Chương 5: Dạo chơi trên núi

Cỏ mọc dài, hoa dại khắp nơi.

Lạc Niệm Niệm theo Bạch Giao trở về động phủ.

"Không ngờ, nơi này của ngươi lại đẹp như vậy..." Nhất là một vùng cỏ xanh ở bên ngoài, rất hợp với ý của nàng.

"Ngươi thích thì tốt, trước tiên ngươi cứ ở trong này đi, đợi tỷ tỷ của ngươi tới tìm."

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Bạch Giao cuối cùng cũng yên tâm.

"Ừm, được."

Nhắc đến tỷ tỷ, tâm trạng của Lạc Niệm Niệm liền trùng xuống, không biết bây giờ tỷ tỷ có đi tìm nàng chưa.

Thấy vẻ mặt mất mát của nàng, trong lòng Bạch Giao có chút không vui.

"Ta đưa ngươi đi xem chung quanh, nhất định ngươi sẽ thích."

"Được."

Tuy tộc rắn của bọn họ thích những chỗ ẩm ướt nhưng Bạch Giao lại là trường hợp đặc biệt, hắn không thích những nơi như thế, cho nên động phủ của hắn cách nơi ở của tộc rất xa.

Nơi này nằm trên đỉnh núi, phong cảnh độc đáo, hoa nở khắp núi, sau núi có suối nước nóng, phía trước có dòng suối nhỏ tụ lại đổ xuống tạo thành một thác nước lớn dưới chân núi.

Lạc Niệm Niệm được hắn dẫn đi thăm thú khắp nơi, nhìn một vùng cỏ dại hoa dại ở quanh núi, trong lòng vui như sắp nở hoa.

"Mấy thứ này ta có thể hái không?"

Nhìn mặt cỏ mềm mại Lạc Niệm Niệm nhịn không được muốn lăn lộn trên đất.

Chắc chắn là rất thoải mái!

"Có thể, nếu ngươi thích thì cứ hái đi."

Bạch Giao không có cảm xúc gì với mấy thứ hoa cỏ hoa lá này, nhưng hiện tại có thể dùng nó để lấy lòng nàng, coi như cũng có chỗ để dùng.

Trên Thiên cung cũng có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, nhưng tất cả đều đã có chủ, cho dù không có chủ thì cũng không thể tùy tiện hái, hơn nữa còn rất nhiều quy tắc phải tuân theo, mỗi khi nhìn thấy hoa cỏ Lạc Niệm Niệm tuy rất vui nhưng cuối cùng vẫn không thể hái xuống.

Hiện giờ một đống lớn này đều là của mình, trong lòng nàng rất vui.

Không quan tâm đến Bạch Giao vẫn còn đang ở bên cạnh, trực tiếp hóa hình thành thỏ con, dù sao trước đây hắn cũng đã nhìn thấy bản thể của nàng, lăn về phía bãi cỏ trước mặt.

Nhìn thấy vật nhỏ kia biến thành quả cầu nhỏ tinh nghịch lăn lộn trên thảm cỏ xanh, Bạch Giao không nhịn được cười thầm, đến cùng vẫn là một đứa bé ngây thơ.

Không làm phiền nàng, hắn chỉ đứng một bên bảo vệ nàng, mặc cho nàng làm ầm ĩ.

...

"Ta mới vừa nhìn thấy vương dẫn một nữ nhân trở về..."

"Ta cũng thấy, vóc dáng của nữ nhân kia rất nhỏ..."

"Có phải mang về ăn không? Hình như vương không mấy hứng thú với loại chuyện này..."

"Chắc chắn là ăn rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này vẫn còn tươi mới..."

"..."

Tin tức lan truyền rất nhanh, mới đó mọi người đã thảo luận về vật nhỏ được vương đưa về.

"Hồi nãy, vương còn hạ lệnh bảo chúng ta cách động phủ của ngài xa một chút..."

"..."

Tin tức này vừa ra, một đám rắn vừa mới thảo luận vật nhỏ được vương đưa về làm thức ăn đều khó hiểu.

Cái này không giống như muốn ăn người ta cho lắm?

Chẳng lẽ vương nghĩ thông rồi?

Nhưng dù bọn họ có bàn luận thế nào thì cũng không có mấy người dám xông vào lãnh địa của vương để tìm hiểu.

Lúc Tân Nguyệt Linh nghe được tin tức, nàng ta đang triền miên quấn lấy một thành viên trong tộc, trong lòng rất thoải mái.

Nhưng vừa nghe tới đó, cả người nàng ta lập tức cứng ngắc, thịt huyệt co rút thật nhanh làm đối phương gầm lên một tiếng đau đớn sau đó bắn ra.

Tân Nguyệt Linh bị dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn thẳng vào trong, cả người hét lên, vòng eo xinh đẹp run rẩy.

Đợi cho dư vị trôi qua, lúc đối phương còn muốn bò lên làm thêm lần nữa thì bị nàng ta quăng sang một bên.

Đối phương thấy vẻ mặt âm trầm của nàng ta, thân thể cũng đã thoải mái một chút nên cứ thế bỏ đi.

Tân Nguyệt Linh lắc lư cơ thể, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi trong cơ thể chảy ra ngoài sau đó hóa thành hình người đi ra ngoài.

Nàng ta giận dữ chạy đến gần kết giới bên ngoài lãnh địa của tân vương bình tĩnh hơn một chút.

Bản thân lúc nào cũng nghĩ đến vương, cuối cùng lại bị một nữ nhân không biết chạy đâu ra chiếm lấy, nàng ta làm sao có thể nhịn xuống cơn tức này được.

Nhưng hiện tại vương đã hạ lệnh, nếu bản thân vẫn muốn xông vào, vi phạm điều cấm kỵ, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.

Tân Nguyệt Linh nhíu mày, đi vài bước ở bên ngoài kết giới rồi mới chịu im lặng quay trở về.