Chương 8: Cậu em đẹp trai

Lục Hoài cảm thấy Tô Hàng dạo này rất kỳ quặc.

Không phải sau khi bị Tô Hàng đơn phương chia tay cảm thấy cậu kỳ quặc.

Mà là, Tô Hàng dường như luôn ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ, nét mặt lộ vẻ bi thương.

-

Tô Hàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, làm cái gì cũng không thấy hứng thú.

Một khi cậu rảnh rỗi, tin tức Trần An Lâm qua đời liền quanh quẩn trong đầu cậu, hình ảnh chụp cô nằm trên đất bên cạnh một vũng máu như hiện lên trước mặt. Dù đã che mờ đi, nhưng màu máu vẫn khiến người ta ghê rợn, đỏ chói đến mức cậu hít thở không thông.

Cậu vẫn luôn nghĩ, buổi sáng hôm đó nếu cậu không đi, da mặt dày một chút, quấn lấy cô không chịu đi.

Có phải cô sẽ không chết không?

-

Trước ngày Trần An Lâm đi học một hôm, cô đến tiệm làm tóc một chuyến để xử lý phần tóc mái dày cộp trước mặt.

Khương Duy Á lớn lên xinh xắn, đẹp kiểu hồn nhiên, đôi mắt hạnh tròn tròn, mũi nhỏ nhắn, môi căng mọng, nhìn từ xa như đang chơi chu lên.

Nhưng tóc mái dày lại tàn phá vẻ đẹp của cô, khiến khí chất thanh thuần của cô bỗng nhiên trở nên tối tăm.

"Làm cho em phần tóc mái mỏng bớt đi ạ." Cô mỉm cười nói với thợ cắt tóc phía sau.

"Được, phần tóc mái này của em dài và dày thật đấy, chắc để kiểu này lâu rồi nhỉ?"

"Có lẽ vậy..." Trần An Lâm xấu hổ cười cười, cô cũng không biết để bao lâu rồi.

Trần An Lâm ngồi ngay ngắn một lúc, nhìn tóc đen trước mặt theo động tác của thợ cắt tóc rơi xuống, đi qua tầm mắt mình tựa như cuộc đời của Trần An Lâm, đã qua.

"Được rồi." Thợ cắt tóc hài lòng nhìn cô trong gương.

"Cảm ơn." Trần An Lâm cũng rất hài lòng với hình ảnh của mình trong gương, sau khi xử lý phần tóc mái vừa dài vừa dày, mặt Khương Duy Á sáng sủa hơn rất nhiều, cũng có thể là do tính cách hướng ngoại của Trần An Lâm, cô trong gương trông như một thiếu nữ tràn đầy sức sống.

-

Đến ngày đi học, Trần An Lâm cẩn thận trang điểm một lượt, dù sao cô cũng muốn đi tán cậu bạn bàn trên, tất nhiên phải tốn một ít công sức. Quần áo không thể đổi, là đồng phục nhà trường, nhưng cô trang điểm nhẹ một chút, Khương Duy Á hôm nay tươi đẹp tỏa sáng, không phải là bộ dạng tối tăm u ám trước đây.

Cô gần như phải đi quanh trường một vòng mới tìm thấy lớp mình, may mắn vào lớp ngay trước khi chuông vào học vang lên.

Trong lớp mọi người đang đùa giỡn, Trần An Lâm hài lòng cười cười, đây là hơi thở thanh xuân a! Cô mỉm cười đi qua một bạn học đang đọc tiểu thuyết, lại đi qua một người đang chơi điện tử trên điện thoại, phía trước còn có mấy bạn đang ngủ bù. Hả? Bạn học nào sao lại đang làm bài? Sao lại không tham gia trò chuyện với người khác?

Nam sinh trước mặt cúi đầu, tóc mái rủ xuống khiến Trần An Lâm không thể nhìn rõ mặt, nhưng cô có cảm giác cậu ấy trông sẽ rất đẹp, dù sao phần cổ với tai lộ ra bên ngoài trông cũng trắng trẻo sạch sẽ. Trần An Lâm có thể nhìn ra khí chất của cậu rất tốt, hẳn là một cậu em đẹp trai.

Cô đứng thẳng người đếm đếm vị trí, trong miệng lẩm bẩm, ngón tay mảnh khảnh cuối cùng chỉ vào vị trí trống trước mặt. chính là ở sau lưng nam sinh này. Cô hưng phấn nhướn mày, vị trí của cô ở đây, vậy thì nam sinh đằng trước chẳng phải là người Khương Duy Á thích sao?! Tốt quá, rất hợp khẩu vị cô. Cô thích kiểu phi công trẻ da thịt non mịn, khuôn mặt đẹp trai thế này, giống với Tô Hàng.

Ôi, nghĩ đến Tô Hàng, cô lại cảm thấy buồn. Không biết còn có thể gặp lại cậu không? Tính cách biệt nữu của cậu ấy, còn có thân thể hoàn mỹ ấy, cô đều thích hết a! Đặc biệt còn có... dươиɠ ѵậŧ thô to của cậu, lần trước cắm cô dục sinh dục tử.

Cô cau mày, chìm đắm trong hồi ức của mình.

Tô Hàng vốn đang tập trung ôn bài, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua người đứng bên cạnh, hai hàng lông mày nhíu lại.

Cậu ngửa đầu thấy là người ngồi sau, cô xin nghỉ mấy hôm, bây giờ không biết nghĩ gì lại đứng đây ngẩn người.

Cậu không kiên nhẫn khụ khụ hai cái, "Đi học rồi à, cậu không ngồi xuống sao?"

Trần An Lâm đang đắm chìm trong kỷ niệm với Tô Hàng, đột nhiên giọng cậu truyền đến, êm ái mang theo từ tính.

Cô lơ đãng rũ mắt, thấy được khuôn mặt đang lắc lư trong đầu mình lại xuất hiện trước mắt.

Nhưng, vẻ mặt cậu không phải điên cuồng và hưởng thụ như lúc đè trên người cô, cũng không phải thẹn thùng biệt nữu sau khi tỉnh lại, mà là bực bội không kiên nhẫn.

Tóc mái cậu hơi dài, che lông mày, còn che cả hàng mi dày và dài, chỉ lộ ra đôi mắt không thiện ý làm, nói đúng hơn là không kiên nhẫn.

Đúng thế.

Tô Hàng đang mất kiên nhẫn.

Trong một khắc khi cậu ngẩng đầu, đồng tử cậu hơi chấn động, nữ sinh trước mắt đã sửa lại tóc mái dày cộp của mình, còn trang điểm nhẹ, hơn nữa biểu cảm hơi dại ra của cô lại có chút đáng yêu... Tô Hàng lập tức phủ nhận ý tưởng trong đầu mình, đáng yêu cái gì? Cùng lắm là thuận mắt hơn lúc trước thôi.