Chương 7: Cô ấy đã chết

Sau khi xuất viện, Trần An Lâm ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, cô dùng phần lớn thời gian để ôn lại kiến thức trong sách. Cô biết được thành tích nửa vời của Khương Duy Á từ trong lời kể của dì Trâu, cũng tạm coi là ở mức trung bình, có thể được vào lớp bây giờ là do cha cô bé, Khương Sâm, tài trợ học bổng cho trường.

Đời trước, lúc Trần An Lâm còn sống, thành tích học tập của cô rất tốt. Do xuất thân từ tỉnh lẻ, cô luôn cảm thấy điều kiện của mình kém người khác nên luôn chăm chỉ, cố gắng, cô luôn tin vào câu nói "Cần cù bù thông minh".

Đã sống thì phải có trách nhiệm với bản thân mình, cô là một học sinh thì nên chăm học một chút.

Sau đó, bắt đầu triển khai kế hoạch cưa đổ cậu bạn ngồi trước, một học sinh chăm chỉ ai mà không thích chứ?

-

Hôm nay Tô Hàng cứ hay nhìn di động đến ngơ ngẩn.

Sau khi rời khách sạn, bởi vì mệt mỏi quá mức nên cậu về nhà ngủ một giấc. Đến khi tỉnh dậy, mở di động thấy Lục Hoài gọi nhỡ rất nhiều cuộc. Cậu bực bội xoa đầu, không muốn gọi lại cho cậu ta. Lúc cử động, cậu bỗng cảm thấy phần cánh tay hơi đau xót, cúi đầu xem thì mới thấy một vết xước, là vết tích bị móng tay cào...

Cậu nhớ lại cảnh Trần An Lâm nằm dưới thân mình vừa cắn vừa cào mà nhoẻn miệng cười.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, hai chữ "Lục Hoài" hiện trên màn hình.

Cuối cùng cậu cũng cắn răng nhận cuộc gọi.

"Tô Hàng, anh không biết... Lâm Kỳ lại nói với em." Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Lục Hoài, nghe còn có vẻ rất mệt mỏi.

"Nói rồi, tôi cũng nghe rồi. Cậu làʍ t̠ìиɦ với cậu ta có sướиɠ không?" Tô Hàng giật giật khóe miệng, dựa vào giường hỏi thăm bâng quơ.

"Em đừng như vậy." Lục Hoài nhẹ giọng trách cứ, giống như trước đây, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Tôi đ** con mẹ cậu! Cậu có bệnh à? Tôi đừng như vậy? Thế cậu muốn tôi thế nào thì tôi phải thế ấy à?" Tô Hàng mở miệng mắng.

"Em luôn như vậy, anh mệt mỏi quá." Lục Hoài ở đầu bên kia thở dài.

"Mệt cái con mẹ cậu, đồ điên." Tô Hàng nghe cái giọng điệu "Tôi không sai, tôi thật hết lời với cậu" mà tức run người.

"Em đừng nói tục như thế!" Lục Hoài lại trách cứ, giọng cứng nhắc. Nếu trước đây, Tô Hàng nghe cậu ta nói vậy sẽ biết điều hơn chút.

"Tôi đừng nói? Sao tôi không được nói? Thế bây giờ ý anh thế nào? Ngủ với người khác xong bây giờ muốn tôi nói cái gì?" Tô Hàng không điên cuồng gào thét, chỉ cắn răng hỏi.

"Anh... đúng là có lên giường với cậu ấy. Nhưng anh vẫn thích em, anh chỉ thích em." Giọng nói êm ái của Lục Hoài chan chứa tình cảm, bốn chữ cuối còn đè thấp giọng như tiếng nỉ non xuất phát từ trong tâm khảm.

Tô Hàng nhắm mắt lại, nghĩ xem cậu ta có ý gì.

"Ý của anh là tôi với anh tiếp tục ở bên nhau á?"

"Đúng vậy, anh không thể thiếu em, anh thích em, anh yêu em." Âm thanh tình cảm sâu đậm của Lục Hoài từ đầu bên kia truyền đến.

"Thế còn Lâm Kỳ thì sao? Anh tiếp tục giấu tôi, lên giường với nó à?"

"Sẽ không có chuyện đó, tối hôm qua là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng."

"Tôi tin anh thế nào đây? Trước kia anh nói với tôi thế nào? Nói chỉ yêu mình tôi, ngày nào tôi chưa đồng ý làm 0* thì ngày ấy anh sẽ không chạm vào tôi. Anh thì giỏi lắm, quay đầu liền lên giường với người khác. Tôi thấy trong đầu anh toàn là c*t à, nghĩ tôi dễ lừa lắm à?" Tô Hàng lớn tiếng mắng, ngón tay siết chặt lấy di động đến trắng bệch.

*0 = bottom, thụ

"Em... haiz... Thế bây giờ em muốn thế nào?" Lục Hoài dường như thoải hiệp.

Tô Hàng nghe câu hỏi này lại trầm mặc. Cậu muốn thế nào? Cậu cũng không biết. Cậu chỉ muốn mắng Lục Hoài, mắng cậu ta ghê tởm. Bây giờ cậu nên làm gì đây? Tiếp tục ở bên Lục Hoài sao? Không thể nào, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tuyệt giao sao? Dường như cậu không thể tuyệt tình như vậy được...

Nhớ tới lời Trần An Lâm nói với cậu hôm qua, có lẽ... Tình cảm của cậu với Lục Hoài vốn không phải là tình yêu.

"Trước cứ chia tay đã." Tô Hàng hít sâu một hơi mới nói ra.

"Không được! Anh không đồng ý, anh thề sẽ không có lần sau." Lục Hoài sốt ruột, tốc độ nói cũng nhanh hơn.

"Cậu có quyền quyết định à? Tôi bảo chia tay là chia tay." Tô Hàng kiêu ngạo ương ngạnh, không thèm để ý tới ý kiến của cậu ta, dứt lời liền cúp máy.

Lục Hoài nghe âm thanh tút tút truyền đến, ngón tay dùng sức siết chặt điện thoại, ánh mắt trở nên hung ác, quay đầu nhìn người ngủ đến hôn mê ở trên giường.

Lâm Kỳ lõa thể, trên làn da trắng nõn dải kín dấu vết tối qua Lục Hoài lưu lại, cậu nằm sấp ngủ, hai chân tách ra, lỗ hậu vì sự điên cuồng của Lục Hoài tối qua vẫn chưa thể khép lại, hơi hơi sưng, còn chảy ra chút chất lỏng, cũng không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Hoài hay là nước của cậu ta nữa. Làn da xung quanh hậu môn sưng đỏ, còn có mấy vệt màu trắng đã khô.

Ánh mắt Lục Hoài buồn bã, xoay người phủ lên người Lâm Kỳ, nắm dươиɠ ѵậŧ trực tiếp cắm vào, nhéo mông Lâm Kỳ, lẩm nhẩm: "Tô Hàng, Tô Hàng, anh muốn thao em."

Lâm Kỳ bị cậu ta đè tỉnh, Lục Hoài ở đằng sau kịch liệt, hôn tấm lưng thon gầy của cậu, cắn vành tai cậu, điên cuồng cắm rút dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cậu, Lâm Kỳ rêи ɾỉ, dùng tay vuốt dươиɠ ѵậŧ của mình...

Lục Hoài bắn thêm lần nữa, Lâm Kỳ bị thao cả người mệt mỏi. Cậu ta không ngừng thở dốc, hậu môn co rút một cách có quy luật, phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lục Hoài bắn vào, chất lỏng màu trắng theo kẽ mông chảy xuống ga giường, thành một vũng nước ẩm ướt.

"Lục Hoài, anh... có thích em không?" Lâm Kỳ dựa vào lòng Lục Hoài, nhẹ nhàng hỏi.

"Thích cái động dâʍ đãиɠ của em." Lục Hoài nhếch khóe môi, nhéo nhéo đầṳ ѵú Lâm Kỳ.

"Vậy chúng ta coi như là ở bên nhau sao?" Lâm Kỳ nắm tay Lục Hoài, nhỏ giọng xách nhận lại.

"Tất nhiên. Sau này em phải cho anh thao mỗi ngày." Lục Hoài hôn lên ngực cậu, phát ra tiếng nước ái muội.

"Được... ngày nào cùng cho anh thao." Lâm Kỳ ngửa đầu rêи ɾỉ.

-

Tô Hàng cúp máy, bực bội ném điện thoại di động ra một góc, đứng dậy đi tắm. Lúc này cậu mới thấy lực sát thương của Trần An Lâm, không chỉ vết thương trên vai mà lưng cũng bị cô cào trầy da. Cậu nhe răng... Xót quá.

Xoa tóc từ phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng rũ trước mắt, che tầm mắt cậu. Tô Hàng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm di động của mình như đang chờ đợi.

Đột nhiên bừng tỉnh, cậu cười nhạo một tiếng, không nhìn di động nữa, quay sang bật TV.

Trên đó đang chiếu tin "Kim cương vương lão ngủ Trần Trạch Ích lỡ tay gϊếŧ vợ", tiêu đề dùng phông chữ vừa thô vừa đậm, Tô Hàng nhíu mày, đây chẳng phải là người mình gặp lúc sáng à? Thật là thế sự vô thường, buổi sáng vừa đυ.ng anh ta, chiều đã có tin gϊếŧ người rồi bị bắt.

Sau đó, cậu hất mái tóc ướt lên, khăn lông trên tay rơi trên mặt đất. Phổi cậu như rơi vào hầm băng rét lạnh, cái lạnh buốt lan tràn khắp tư chi, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, là Trần An Lâm, người bên gối cậu đêm qua.

Cậu mất một lúc mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng kết cục là cô ấy đã chết.

Bị chồng mình lỡ tay gϊếŧ chết.

Cô còn nói mình là lesbian.

A, đồ lừa đảo.

Xứng đáng.

Cậu giơ tay lau đi giọt nước mắt đang chực chảy xuống.

~~~~~

@vianvianvianday: Hic đợt vừa rồi bận thi quá nên bây giờ mới up tiếp được (iДi)