Chương 12: Tớ thích cậu

Lúc Trần An Lâm quay lại lớp, thầy thể dục vẫn chưa điểm danh.

Ngô Địch thấy cô thì vội vàng vẫy tay, ngồi dịch vào bên trong chừa chỗ cho cô. Trần An Lâm nhìn vẻ khó chịu của bạn nữ bên cạnh, cười cười rồi ngồi vào.

"Cậu đi đâu thế?" Ngô Địch chất vấn, đôi mắt nho nhỏ trợn lên.

"Mình đi vệ sinh..." Trần An Lâm sờ sờ tóc hậm hực đáp.

"Ồ... được rồi." Ngô Địch không nói thêm nữa. Trần An Lâm cũng quay ra chuẩn bị cho môn học.

Giáo viên thể dục là một thầy giáo cường tráng, cơ bắp ở cánh tay phình ra như muốn xé rách lớp áo, nhưng khuôn mặt lại luôn hiện vẻ hòa ái.

"Hôm nay chúng ta sẽ tập bóng chuyền. Nam nữ chia thành hai hàng đứng theo chiều cao. Nữ trước nam sau, mau mau di chuyển đi." Thầy thể dục thổi cái còi đang đeo trên cổ, âm thanh vang vọng khắp sân thể dục, mọi người đều đang nhăn nhó làm theo chỉ riêng Trần An Lâm là trông vui vẻ.

Có thể trở lại thời học sinh, một lần nữa trải nghiệm tiết thể dục làm cô rất vui. Đời trước cô chỉ biết đọc sách, ngồi sau bàn học ngâm nga viết bài thế nên thể lực của Trần An Lâm rất kém, lần đầu làʍ t̠ìиɦ với Trần Trạch Ích còn bị làm đến ngất đi... Dừng, dừng, không nhớ đến tên tra nam khốn nạn trong tù kia nữa.

Vì chênh lệch chiều cao nên Trần An Lâm với Ngô Địch buộc phải tách ra, Ngô Địch cao hơn một chút, đứng cách cô hai bạn nữ.

"Các bạn nữ lên lấy bóng, mỗi người một quả." Thầy thể dục lại hô to như sợ mọi người nghe không rõ.

Nữ sinh lục tục đi về phía trước lấy bóng chuyền, chọn quả căng, chọn quả sạch. Cô lớn hơn mấy cô bé kia mười tuổi, không có hứng thú tranh giành với bọn họ, Trần An Lâm tùy tiện cầm lấy một quả, không sạch sẽ nhưng rất căng.

"Được rồi, các bạn nữ xoay người, kết cặp với một bạn nam tập chuyền bóng 50 cái rồi có thể tự do hoạt động." Dứt lời, thầy thể dục đi đến dưới gốc cây, nhàn nhã nhìn bọn họ tập luyện.

Trần An Lâm hứng thú bừng bừng xoay người, cô tập cùng với đại biểu môn toán, cũng là kiện tướng thể thao của lớp, tính cách phóng khoáng như ánh mặt trời, tuy Trần An Lâm không nói chuyện nhiều với cậu ấy nhưng cậu luôn nhìn cô rồi cười rạng rỡ, xem đi, bây giờ cũng vậy, tám chiếc răng trắng đều tăm tắp lóe sáng dưới ánh mặt trời kìa.

Trần An Lâm bị cậu nhìn đến mức xấu hổ, cô ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Ừm... Mình không biết chơi bóng chuyền lắm, cậu cân nha?"

Trần Thụ nhìn nữ sinh trước mặt cười xấu hổ, cảm thấy có chút đáng yêu. Khương Duy Á dạo này thay đổi càng ngày càng xinh xắn hơn trước kia. Cậu xua xua tay đáp lại: "Không sao đâu, cậu cứ phát bóng đi mình có thể bắt được."

Trần An Lâm vui vẻ cực kỳ, đang định phát bóng thì bị Ngô Địch cản lại. Cô nhìn bạn mình hỏi: "Sao thế?"

Mắt Ngô Địch đảo liên tục, cái miệng nhỏ mấp máy, sau đó nói: "Đổi vị trí không?"

Trần An Lâm nhìn theo hướng Ngô Địch ẩn ý, hiểu ra, chị em tốt đang giúp cô đây mà. Tô Hàng đang đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, hai lông mày nhíu lại, vẻ mặt đầy khó chịu, đôi mắt như ưng lạnh lẽo nhìn cô với Ngô Địch.

"Được thôi!" Trần An Lâm nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó ngượng ngùng nhìn Trần Thụ cười cười rồi đi về phía Tô Hàng.

Tô Hàng nhìn Trần An Lâm đến vị trí đối diện mình, cảm xúc không kiên nhẫn từ trong l*иg ngực lại dâng lên, một ngọn lửa giận rất lớn.

"Mình không biết chơi đâu, cậu cân nhé?" Trần An Lâm cười nịnh nọt, cẩn thận nói.

"Không biết chơi thì đừng chơi." Tô Hàng xoay mặt đi không nhìn cô.

Trần An Lâm âm thầm cắn răng, không hiểu cậu lại có vấn đề gì? Cậu không cho cô chơi, cô càng muốn chơi.

Ngay lập tức, Trần An Lâm giơ tay phát bóng, quả bóng chuyền dưới sự tác động lực của cô vẽ ra một đường cong parabol hoàn mỹ trên không rồi phi thẳng về hướng mục tiêu - mặt Tô Hàng.

Đến khi Tô Hàng phát hiện, lui lại một bước theo bản năng, quả bóng nện lên quần áo cậu, trên áo đồng phục trắng tinh xuất hiện một vệt đen, sau đó Trần An Lâm phát hiện ra, mặt Tô Hàng còn đen hơn cả cái vết đen đó.

Cô sốt ruột chạy về phía Tô Hàng đang đứng cách mình hai mét, thật ra cô không cố ý, chỉ là muốn Tô Hàng chú ý đến cô, cùng cô tập luyện, kết quả là gặp rắc rối rồi... Cô chọc vào vảy ngược của giáo bá* rồi, chắc sẽ bị đánh thật mất.

*Giáo bá ở đây chính là bạo chúa học đường, đại ca ở trường học

Khoảng cách hai mét rất ngắn, nhưng ngay khi Trần An Lâm chuẩn bị đến trước mặt cậu, chân bị vấp vào một cục đá, làm cho cô trực tiếp ngã lên người Tô Hàng.

Tô Hàng chỉ cảm thấy, l*иg ngực bị một vật đâm vào, rất nặng, suýt nữa thì cậu cũng ngã.

Theo bản năng, cậu giơ tay ra đỡ, cô nắm chặt lấy cánh tay cậu giữ thăng bằng, mái tóc mềm mại phủ lên phần da thịt cánh tay cậu hở bên ngoài, gió thổi qua làm mấy sợi tóc cọ lên da làm cậu hơi nhột, Tô Hàng có một khoảnh khắc hoảng hốt, dường như cánh tay cậu bị ngực cô đè lên, có cảm giác mềm mại.

Trần An Lâm có thể cảm nhận được ngực mình đang đè lên cánh tay cậu, đầu óc cô điên cuồng chuyển động, đã làm thì làm đến cùng, cô hít sâu một hơi, lại dựa vào cánh tay cậu lần nữa, cọ cọ.

Tô Hàng sửng sốt, một giây sau trực tiếp đẩy cô ra. Cậu lui về sau một bước, nhìn Trần An Lâm, trong mắt vừa là chán ghét vừa là khϊếp sợ. Cậu cố gắng đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, một cảm xúc lạ thường khác lại dâng lên, đợi cậu sắp tìm ra nó là gì, thì bỗng nhiên nó lại ngừng, biến mất không chút dấu vết.

Trần An Lâm đứng tại chỗ cúi đầu, lúc này mới bắt đầu thẹn thùng. Cô vừa nghĩ gì thế? Bá vương ngạnh thượng cung? Nhưng mà... vừa rồi cọ cánh tay cậu ấy chút, đầṳ ѵú bị giấu trong nội y của cô hình như đã cứng lên rồi, thân thể này của Khương Duy Á nhảy cảm quá đấy?!

Tô Hàng rũ mắt, cô đang cúi đầu, mái tóc tự nhiên buông xuống, mông lung che đi mặt cô, Tô Hàng dường như có thể thấy sườn mặt xinh xắn của cô hơi hơi ửng hồng. Còn biết đỏ mặt cơ à? Không biết liêm sỉ. Cậu lại lơ đãng liếc xuống ngực cô.

Có cảm giác...

Chưa đã thèm.

Trong đầu đột ngột xuất hiện ba chữ này, đợi đến khi cậu tỉnh táo thì thầm mắng: "ĐM!" Mày đang nghĩ cái gì thế hả Tô Hàng?

Trần An Lâm nghe tiếng mắng, cho rằng cậu đang nói cô, sợ tới mức phát run. Vừa rồi ở trên sân thượng cậu đã cảnh cáo rồi, lần này... không phải thật sự muốn đánh chứ?

Cô ngẩng đầu nhìn Tô Hàng.

Cậu thấy nữ sinh trước mặt ngẩng đầu thì nhìn lại. Hả? Lại khóc?

Hốc mắt Trần An Lâm đỏ lên, cái mũi nhỏ xinh cũng ửng đỏ, hít hít hai cái, cánh mũi nhẹ nhàng mấp máy, cô nhấp miệng nói: "Mình xin lỗi, mình không cố ý, cậu đừng đánh mình."

Tô Hàng ngoài ý muốn nhướn mày, rõ ràng cô dùng ngực cọ cậu, sao bây giờ câu chuyện lại như cậu cố ý lấy tay sờ ngực vậy?

Tô Hàng vươn ngón tay, ấn vào trán cô, nhàn nhạt mở miệng, "Cách xa tôi ra chút."

"Vâng vâng vâng." Trần An Lâm ngoan ngoãn gật đầu, giống con chó săn bên cạnh đại ca.

Tô Hàng kéo khoảng cách với Trần An Lâm ra hai mét, gật đầu với cô: "Phát bóng đi." Mấy chữ đạm bạc phun ra từ trong miệng cậu.

Trần An Lâm gật đầu, đánh lên quả bóng chuyền trên tay, nó thuận lợi bay về phía Tô Hàng. Chỉ thấy Tô Hàng hai tay duỗi thẳng, ngẩng đầu nhìn theo bóng, cơ thể hơn dịch chuyển một chút liền bắt được quả bóng, cậu hơi hơi phát lực, bóng chuyền lại bị đánh về.

Trần An Lâm tập vui vẻ, đường bóng của Tô Hàng vừa chính xác vừa ổn định, rất dễ bắt. Cô chỉ cần giơ tay là có thể động tới bóng.

50 cái chuyền qua lại rất nhanh đã xong. Hoạt động đơn giản này làm Trần An Lâm phát hiện ra thể lực của Khương Duy Á còn kém hơn đời trước của cô, chuyền bóng 50 cái xong cô đã mồ hôi ròng ròng, làn da trắng nõn ửng lên, nhưng không phải màu hồng nhạt bình thường mà màu như gan heo. Cô không ngừng lấy tay quạt lên mặt mình, muốn hạ bớt nhiệt trên người.

Còn Tô Hàng thì lại không xi nhê gì, đi đến dưới gốc cây bên cạnh thầy thể dục ngồi xuống phát ngốc. Cậu nhìn Trần An Lâm đứng cách đó không xa với khuôn mặt hồng như gan heo thì cười nhạo một tiếng, thể lực kém ghê.

Trần An Lâm thấy mình càng quạt càng nóng, yết hầu cô khô rát, nước miếng cũng không nuốt nổi nữa, khó chịu nhíu mày, định đứng dậy đi mua nước.

Đột nhiên một vật lạnh lẽo bị nhét vào trong tay, cô cúi xuống nhìn thì thấy một chai nước khoáng lạnh, cô kinh hỉ nhướng mày.

Tầm mắt nhìn lên trên, bắt được một góc áo trắng có chút quen thuộc... Lại nhìn lên trên chút nữa, một vết bẩn màu đen in trên chiếc áo trắng tinh ấy... Ô, hình như vết này là cô gây ra... Đó là Tô Hàng!!!

Cô cười rạng rỡ, bộc lộ sự kinh hỉ ra bên ngoài. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, cậu đang ngửa đầu, chỉ thấy được hầu kết với xương quai hàm góc cạnh rõ ràng của cậu, Trần An Lâm cảm thấy bỗng dưng cô hết khát rồi, trong miệng đột nhiên tiết ra rất nhiều nước bọt, cô nuốt nước miếng. Ực... muốn liếʍ quá.

"Cảm ơn cậu!" Cô lấy lại tinh thần, vui vẻ nói.

"Tôi là partner của cậu, nếu cậu bốc hơi thì thầy thể dục sẽ đến tìm tôi mất." Tô Hàng nhàn nhạt mở miệng, bởi vì biệt nữu mà âm thanh cậu hơi run rẩy.

Trần An Lâm không phát hiện sự khác thường, bận rộn cúi đầu mở chai nước, vặn mấy cái vẫn không mở được, có thể vừa rồi đánh bóng chuyền nên bây giờ tay mềm oặt không có sức lực... Cô lại thử thêm mấy lần, trong miệng phát ra thanh âm chán nản.

Chai nước trong tay bị lấy đi, ngón tay thon dài của Tô Hàng vặn nắp chai, nhẹ nhàng mở ra.

Trần An Lâm ngơ ngác nhìn cậu, bây giờ đang là buổi chiều, Mặt Trời đang lặn, ánh hoàng hôn chiếu lên người cậu, nửa người được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng dịu dàng, trong mắt cậu cũng mang theo những vụn sáng nho nhỏ.

Trần An Lâm cảm thấy toàn thân lại nóng lên, hormone không ngừng tiết ra, trái tim trong l*иg ngực muốn nhảy ra ngoài.

Tô Hàng đưa nước cho cô thì thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt to xinh đẹp không có tiêu điểm. Cậu duỗi tay quơ quơ trước mặt cô.

Trần An Lâm lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng, vội vàng nhận lấy chai nước, nhấp một ngụm nhỏ, đôi môi thấm nước trở nên mềm mại hơn nhiều, cô cắn cắn môi, nói ra lời trong lòng mình: "Tô Hàng, mình đã từng tỏ tình với cậu rồi đúng không?"

Tô Hàng nhíu mày, lại muốn làm gì đây?

Lần trước cô tỏ thổ lộ với cậu, cúi đầu giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tô Hàng, mình thích cậu." Lúc ấy cậu khá là kinh ngạc, cô bạn bàn sau u ám kiệm lời lại thích mình sao? Nhưng cậu vẫn từ chối bình thường như đã làm với những người khác. Cậu không có cảm giác gì với cô cả, thậm chí đôi khi nhìn thấy cô, cậu còn có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Tô Hàng bực bội ừ một tiếng.

Trần An Lâm vừa lòng gật đầu, tóc mái trên trái bị mồ hôi dính ướt, theo động tác của cô nhẹ nhàng đong đưa. Đôi môi hồng nhuận của cô mở ra, chậm rãi nói từng chữ: "Mình vẫn muốn nói lại lần nữa, mình thích cậu, Tô Hàng."

Tô Hàng, tớ nói lại lần nữa, tớ thích cậu.

Lời này là tớ nói, là Trần An Lâm nói.

Làn gió khẽ thổi qua tóc cô, làm lộ hoàn toàn khuôn mặt cô. Tô Hàng không muốn thừa nhận nhưng xác thật là cậu bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, đôi mắt cười cong cong, khóe miệng nhếch lên, má lúm đồng tiền rất sâu với một nụ cười ngọt ngào.