Chương 11: Một con sói

Lục Hoài lại tới lần nữa, Trần An Lâm nhìn thấy cậu ta là cảm thấy buồn nôn.

Không biết Lục Hoài xịt loại nước hoa gì, mùi hương thanh thanh khá phù hợp với khí chất của cậu ta. Nhưng Trần An Lâm ghét cậu ta nên ghét luôn cả mùi nước hoa ấy.

Cậu ta lại làm ảo thuật lấy ra một chiếc bánh mì chocolate từ sau lưng ra. Trần An Lâm giống như con báo, hai mắt nhìn chằm chằm vào bánh trên tay cậu ta, lén nhớ nhãn hiệu. Lục Hoài mang đến cho Tô Hàng thì có nghĩa là Tô Hàng thích ăn thứ đó. Vậy nên cô phải nhớ ký, ừm, là nhãn hiệu này, bao bì này.

"Chúc mừng cậu lại đứng nhất toàn khối." Giọng Lục Hoài thanh nhuận, ngữ điệu khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng.

Lần này Tô Hàng cũng chịu để ý đến cậu ta, nhưng sắc mặt không tốt lắm. Cậu cầm lấy bánh mì ở góc bàn nhét vào ngăn kéo, ừ một tiếng rồi im lặng.

Chỉ mấy động tác như vậy đã làm Trần An Lâm hoảng loạn. Tô Hàng ăn đồ Lục Hoài đưa sao? Còn đáp lời cậu ta? Bọn họ làm lành rồi sao? Mình còn chưa kịp làm thân với Tô Hàng mà bọn họ đã làm lành rồi?

Trong mắt Lục Hoài ánh lên sự kinh hỉ*, Tô Hàng chịu nhận đồ mình đưa, còn chịu nói chuyện với mình, hẳn là nguôi giận rồi nhỉ?

*kinh hỉ = kinh ngạc + vui sướиɠ

Trần An Lâm như lâm vào đại địch nhìn hai người trước mặt, toàn thân căng chặt, vận sức chờ phát động, dường như chỉ cần hai người có động tác ái muội thôi cô sẽ đi lên cắt đứt ngay lập tức.

Khóe miệng Lục Hoài nhếch lên thành nụ cười ôn nhu, vừa định ngồi xuống ghế trống bên cạnh Tô Hàng thì nghe thấy tiếng gọi từ ngoài lớp vang đến, âm thanh mềm mại, mang theo cảm giác ấm ức: Lục Hoài.

Tô Hàng, Lục Hoài còn có cả Trần An Lâm đều quay ra phía giọng nói đấy, bên ngoài là một nam sinh có làn da trắng nõn vóc dáng nhỏ xinh, tóc mái hơi dài che khuất nét mặt cậu ta, nhưng vẫn có thể thấy cái mũi nhỏ xinh với cánh môi hồng nhạt, môi dưới đang bị hàm răng cắn, đôi mắt cậu thẳng tắp nhìn về phía Lục Hoài, hốc mắt ửng đỏ như là giây tiếp theo có thể rớt nước mắt.

Trong lòng Lục Hoài thầm mắng "ĐM". Vất vả lắm Tô Hàng mới chịu đáp lại mình, lại bị Lâm Kỳ phát hiện. Sắc mặt cậu ta rất khó nhìn, cương tại chỗ, không đi ra ngoài cũng không ngồi xuống.

Tô Hàng cười khinh miệt, nhìn Lâm Kỳ đang oán hận trừng mình. Biểu cảm của cậu ta như là cậu đang đoạt bạn trai của cậu ta vậy. Tô Hàng thản nhiên liếc Lâm Kỳ, nhún vai, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trần An Lâm cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật sự có thể gọi là một drama gay cấn, miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, không chớp mắt nhìn Lục Hoài, không để sót bất cứ chi tiết nào.

Lục Hoài nhìn Tô Hàng trước mặt lại không muốn để ý đến mình nhíu nhíu mày.

Lâm Kỳ thấy Lục Hoài có vẻ không muốn đi ra, lại hô lên một tiếng: "Lục Hoài..." Giọng nói còn mang theo cả tiếng nức nở.

Má ơi, thật là trâu bò. Trong lòng Trần An Lâm trầm trồ vỗ tay khen ngợi.

Lục Hoài cúi đầu nhìn Tô Hàng, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ. Cân nhắc một giây rồi cắn răng đi ra ngoài tìm Lâm Kỳ...

Khóe mắt Tô Hàng thoáng liếc qua bóng hình của Lục Hoài, cười nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Trần An Lâm ngẩng đầu nhìn hai người ngoài hành lang, Lâm Kỳ cúi đầu nắm lấy tay Lục Hoài, hình như có giọt nước mắt rơi xuống, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên một cái.

Trần An Lâm lắc đầu, miệng không nhịn được cảm thán: "Đồ tra nam đáng chết! Ngủ với một người còn muốn thông đồng với người khác... Cộng đồng gay trên cả thế giới này cũng không tìm được ai mặt dày hơn..."

Cô cho rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, nhưng vẫn bị Tô Hàng ngồi trên nghe thấy.

Đôi tay cầm sách của cậu siết chặt lại, khớp xương trắng bệch.

-

Tiết tiếp theo là tiết Thể dục, Trần An Lâm thay đồng phục xong, đứng trước cửa phòng thay đồ đợi Ngô Địch.

"Địch Địch, xong chưa thế?" Bây giờ Trần An Lâm rất thân với Ngô Địch, cô bé coi cô (Trần An Lâm) là người bạn tốt nhất.

"Sắp rồi sắp rồi... Đợi mình chút." Ngô Địch đáp lại.

Đến khi Ngô Địch xong xuôi đi ra thì không tìm thấy cô bạn mình đâu cả.

"Khương Duy Á, cậu đâu rồi?" Ngô Địch nghển cổ nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Trần An Lâm đâu.

Trần An Lâm bị "bắt cóc", nhưng cô tự nguyện.

Lúc cô đang đợi Ngô Địch, Tô Hàng đột ngột xuất hiện trước mặt. Soái ca chính là soái ca, mặc đồng phục thể dục rộng thùng thình mà vẫn đẹp trai đến vậy.

Soái ca đứng trước mặt cô, cúi đầu liếc cô, một bên lông mày giương lên: "Tâm sự chút?"

Trong lòng Trần An Lâm còn vướng bận với Ngô Địch, cô nhìn thoáng qua vẻ mặt mất kiên nhẫn của Tô Hàng, chỉ mất một giây để phân biệt nặng nhẹ, vội vàng gật đầu rồi đi theo cậu lên sân thượng.

"Cậu không học tiết Thể dục sao?" Trần An Lâm thật bội phục bản thân, sắc đẹp trước mắt mà còn không quên đại cục.

"Giải quyết xong chuyện của chúng ta rồi vào lớp cũng không muộn." Soái ca khoanh tay trước ngực nhìn cô, khuôn mặt có vẻ tức giận.

"Chúng ta... có chuyện gì..." Trần An Lâm chần chừ, Tô Hàng tìm cô làm gì nhỉ? Chai coca lần trước làm cậu bị tiêu chảy à? Hay vì mình đứng thứ hai của lớp, cậu ấy cảm thấy tên mình không xứng được ở dưới tên của cậu ấy? Hay là... thất vọng toàn tập với đàn ông, muốn tiến tới với phụ nữ...?

Trần An Lâm hy vọng là cái thứ ba.

"Lời cậu nói hôm nay, làm sao cậu biết?" Tô Hàng nhìn cô chằm chằm.

"Nói gì cơ...?" Trần An Lâm không hiểu.

"Những lời lúc Lục Hoài đi." Tô Hàng nhướn mày, nhắc nhở.

Lúc Lục Hoài đi? Cái đoạn cô mắng cậu ta ấy hả? Chẳng phải cô nói bé lắm sao? Thế mà Tô Hàng vẫn nghe được?

Xong phim.

"Mình không hiểu cậu đang nói gì lắm..." Trần An Lâm không định thừa nhận, đánh chết cũng không nhận, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

"Ồ? Thế à?" Tô Hàng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ngay lập tức trở nên tàn bạo, nhìn chằm chằm cô như thể đang nhìn một con kiến sắp bị cậu dẫm chết.

Trần An Lâm thấy mà sợ, hơi lùi về phía sau một chút. Tô Hàng cũng theo động tác của cô, tiến về phía trước.

Trần An Lâm không nhịn được phát run, Tô Hàng cao hơn cô rất nhiều, cơ thể cao lớn gần như che khuất cả người cô. Đời trước, Trần An Lâm còn tường cậu là một chú cún con, bây giờ nhìn lại, đây vốn là một con sói.

Tô Hàng nhìn cô run rẩy, còn cả ánh mắt sợ hãi, cảm thấy có chút thú vị. Cậu duỗi tay nắm lấy cằm Trần An Lâm: "Cậu cho rằng tôi không dám đánh phụ nữ à?" Giọng điệu dịu dàng nhưng nội dung lại làm người ta sợ hãi.

"Đánh... đánh..." Trần An Lâm sắp bị dọa khóc rồi, ánh mắt cậu hung ác như sói. Sao cậu lại có thể đối xử với cô như thế... Đời trước bị cậu thao, đời này còn bị cậu đánh nữa sao?

"Vậy cậu muốn bị đánh không?" Tô Hàng tăng thêm lực ở tay, hỏi tiếp.

"Không... không muốn..." Bời vì quá sợ, Trần An Lâm chưa kịp nhận thức thì nước mắt từ hai bên khóe mắt đã chảy xuống như chiếc vòng ngọc trai đứt dây, không dừng được.

Tô Hàng nhướn mày, yếu đuối thế sao? Chỉ nói mấy câu uy hϊếp đã bị dọa thành thế này rồi sao? Nước mắt ấm áp chảy xuống bàn tay đang siết lấy cằm cô làm cậu chán ghét vội thả tay.

"Vậy cậu nói thật cho tôi, ai nói chuyện đó với cậu?" Tô Hàng đứng thẳng người hỏi cô.

Ai nói với tôi? Cậu đó!!! Cậu kể cho tôi ở trên giường đó!! Trần An Lâm rống giận trong lòng.

"Tôi... tôi tự quan sát thấy... Tôi có người bạn đồng tính, tôi thấy lúc các cậu ở chung cũng giống họ nên tôi đoán được." Trần An Lâm cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu. Cái lý do rách nát thế này chính cô cũng cảm thấy khó mở miệng.

Tất nhiên là Tô Hàng cũng không tin, nhưng cũng không có khả năng khác. Cậu không nói, cô với Lục Hoài không quen biết, càng không có khả năng nói. Chẳng lẽ là Lâm Kỳ? Nhưng cô bạn bàn sau này trông có vẻ nào là quen biết với Lâm Kỳ không cơ chứ?

"Thôi được rồi, cậu biết đã biết rồi, không được nói với người khác, nếu không lần sau sẽ không chỉ là niết cằm như hôm nay đâu." Tô Hàng cười, nụ cười rõ đẹp, nhưng lại làm cô thấy lạnh lẽo.

"Mình biết rồi... không nói." Trần An Lâm nghẹn ngào, ngoan ngoãn đáp lời.

"Ngoan lắm." Tô Hàng hài lòng gật đầu, xoay người định đi thì góc áo lại bị túm lấy. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay nho nhỏ của Trần An Lâm đang túm góc áo mình.

Cậu nghi hoặc nhìn cô, khóe mắt Trần An Lâm vẫn còn vương nước mắt, cô giơ tay quệt qua loa rồi hỏi; "Vậy bây giờ cậu với cậu ta... có quan hệ gì..." Giọng nói mềm mại nhưng vẫn đặc giọng mũi do vừa khóc.

Một câu "Liên quan cái rắm gì đến cô" đến môi rồi lại bị Tô Hàng nuốt về khi nhìn thấy hốc mắt khóc đỏ hoe với cái mũi phiếm hồng của cô. Cậu gạt tay cô rồi bước tiếp.

"Không quan hệ." Ba chữ bị gió thổi bay, bay tới tai Trần An Lâm.

Cô lau nước mắt, cười giảo hoạt.

Không quan hệ? Thế nghĩa là chia tay rồi.

Hôm nay có thể nắm góc áo, ngày mai cũng có thể cởϊ qυầи áo cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cởi không cởi không ?!~