Chương 10: Muốn liếʍ

Trần An Lâm lắc lắc hộp sữa bò Vượng Tử rỗng trên tay, ợ, uống hết rồi.

Đột nhiên cô nảy ra một ý, nghĩ ra một cách lôi kéo hảo cảm của Tô Hàng.

Cô thăm dò vỗ vỗ tay cô bé mập Ngô Địch bên cạnh.

"Chuyện gì?" Giọng Ngô Địch vừa cao vừa chóe, cô bé nhìn cô một cách khó hiểu.

"Mời cậu đi ăn thịt. Cậu có đi không?" Trần An Lâm cười mi mắt cong cong, giọng điệu rất là ân cần.

Ngô Địch kinh ngạc, bĩu môi, chậm chạp đáp, "Cũng được..."

Trần An Lâm lôi kéo tay cô bé mập, cùng nhau lắc lư đi đến quầy ăn vặt.

-

Ngô Địch một tay cầm hamburger một tay ôm hộp gà rán đi phía trước, Trần An Lâm đi theo sau như một trợ lý nhỏ. Cô mở tủ lạnh chọn đồ uống, vừa cầm một lon coca không đường vừa lẩm nhẩm trong miệng: "Không đường chắc là không béo đâu."

Trần An Lâm đứng sau suýt thì cười ra tiếng, cô bé này nếu sợ béo thì uống nước khoáng đi chứ.

"Cậu mời tớ thật à?..." Ngô Địch nhìn Trần An Lâm đang cười nịnh nọt chần chờ hỏi.

"Tất nhiên rồi, cậu coi như là... bạn cùng bàn của mình mà! Nhưng mà, tớ có chuyện này muốn hỏi." Trần An Lâm tính toán đi thẳng vào vấn đề.

"Việc gì?" Ngô Địch cũng hiểu được đạo lý vô công bất thụ lộc, cô ăn của người ta thì phải trả lại cho người ta chút ngon ngọt chứ.

"Chính là... cậu có biết... Tô Hàng ấy, hay uống cái gì không? Hoặc là... cậu ấy thích ăn cái gì?" Trần An Lâm thử hỏi.

"Cậu hỏi cái này là gì? A... cậu thích cậu ta à?" Hai mắt Ngô Địch trợn to vì kinh ngạc, ngay sau đó lại tự trả lời: "Cũng đúng... Người thích cậu ta rất nhiều... Nhưng mà, không hiểu sao cậu ta cũng không giao lưu với các bạn nữ bao giờ, chỉ chơi với mỗi Lục Hoài..."

Vì sao á?! Vì cậu ta là gay đó!! Trong lòng Trần An Lâm rống giận. Nhưng biểu cảm trên mặt vẫn ổn định, cô giả vờ như mình yêu thầm bị phát hiện, khuôn mặt tỏ vẻ ngượng ngùng: "Mình, mình thích... Tô Hàng.."

Một nam sinh đi lướt qua nghe thấy lời này liếc mắt nhìn Trần An Lâm một cái.

"A... Cậu sẽ phải đau lòng đấy... Rất nhiều bạn nữ vì cậu ta mà tan nát cõi lòng, thích cậu ta có nghĩa là, không có kết quả." Ngô Địch thấy Trần An Lâm tâm địa thiện lương, đối xử với mình cũng tốt, nên khuyên nhủ, mong cô bóp chết tình cảm của mình.

"Không có cách nào... thật ra, mình yêu cậu ấy! Dù không có kết quả mình cũng muốn tiếp tục thích..." Trần An Lâm cúi đầu, bộ dáng ngượng ngùng nhìn như một nữ sinh yêu thầm hèn mọn, hai tay không ngừng xoắn lấy nhau.

Đúng lúc Tô Hàng xuống dưới mua bút đứng sau lưng cô, bất ngờ nghe được lời tỏ tình chân thành của cô, khóe miệng hơi co rút. Cậu vẫn nhớ rõ người bạn bàn sau này... Trước đây cậu đã từng từ chối cô. Thế mà vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Cậu lắc lắc đầu, cầm bút ra quầy thanh toán xong liền bỏ đi.

Ngô Địch ngơ ngẩn nhìn phía sau Trần An Lâm, sau đó mở miệng: "Vừa rồi Tô Hàng đứng sau cậu... Hình như nghe được lời tỏ tình của cậu..."

"Cái gì cơ? Cậu ấy ở sau á?" Trần An Lâm kích động ngẩng đầu lên, vẻ ngượng ngùng đã không còn, cô vội vàng quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Hàng đang rời đi, góc áo sơ mi màu trắng bị gió thổi bay, quần dài màu đen vừa vặn ôm lấy đôi chân đang sải bước.

"Cậu... đừng đau lòng mà... cũng có thể cậu ta không nghe thấy đâu." Ngô Địch cho rằng cô sợ hãi khi bị Tô Hàng phát hiện ra tình cảm, vội vàng an ủi, đôi tay mũm mĩm sờ sờ cánh tay cô.

Đúng là Trần An Lâm đang đau lòng, đau lòng muốn chết. Nếu biết Tô Hàng đứng sau lưng cô sẽ tỏ tình lớn mật hơn nữa, tạo thành ký ức khó phai của cậu. Thật ra cũng không làm quá chút nào, bản thân cô sống lại một lần nữa, vẫn dây dưa với cậu, nói mấy câu tỏ tình thì tính là gì chứ?

"Vậy cậu cho mình biết, rốt cuộc là cậu ấy thích uống gì thế?" Đôi mắt Trần An Lâm lấp lánh nhìn cô, mang theo mong đợi.

"À... Mình thấy Lục Hoài thường hay mang Coca với sữa Vượng Tử cho cậu ấy." Ngô Địch nhớ lại.

Lại là Lục Hoài, có vẻ như là đối thủ này rất đáng gờm nhỉ? Trần An Lâm đi thẳng đến chỗ tủ lạnh lấy một chai Coca với một hộp sữa Vượng Tử, cô muốn thừa dịp Lục Hoài với Tô Hàng cãi nhau, bỏ đá xuống giếng, đến trước mặt Tô Hàng tạo thiện cảm. Cô muốn cho cậu biết, phụ nữ tri kỷ hơn đàn ông nhiều.

"Cậu đối tốt với cậu ta thật đấy." Ngô Địch đi phía sau cô cảm thán.

"Tớ thích cậu ấy, tất nhiên phải đối xử tốt với cậu ấy rồi." Trần An Lâm cầm đồ ăn Ngô Địch đang ôm trong ngực ra để lên quầy thanh toán với đồ cô mua cho Tô Hàng.

"So với lúc trước cậu thay đổi nhiều thật đấy. Nhưng mà... Tớ khá thích cậu như bây giờ." Ngô Địch nói với cô, trong giọng nói cũng không giấu giếm sự yêu thích của mình.

"Thế sao... Thế là tốt rồi." Trần An Lâm đè lại cảm giác bi thương kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng, mím môi cười, kéo Ngô Địch quay lại lớp.

-

"Cho cậu!" Trần An Lâm nhảy chân sáo đến trước mặt Tô Hàng, đặt hộp sữa lên bàn cậu.

Nhưng nam sinh trước mắt lại cúi đầu đọc sách, không thèm ngẩng đầu nhìn một cái, mặc kệ hộp sữa đặt lên bàn kêu "Cạch" một tiếng.

Trần An Lâm thấy vẻ lạnh nhạt của cậu, cảm thấy có chút uể oải. Ngay sau đó lại lấy chai Coca đặt trước mặt cậu, trên thân chai nhựa trong suốt bám rất nhiều giọt nước do chai toát mồ hôi, những giọt nước vì động tác của Trần An Lâm tạo thành một dòng nước chảy xuống mặt bàn Tô Hàng.

Sách vở cậu sắp ướt rồi...

Tô Hàng siết chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt, trong nháy mắt bị nụ cười tươi đẹp của cô làm ngây người, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, lạnh nhạt mở miệng: "Sắp làm ướt sách vở tôi rồi."

"A xin lỗi...!" Trần An Lâm vội vàng xin lỗi, lấy giấy ăn lau giúp cậu.

Tô Hàng nhấc mí mắt nhìn cô một cái, giật tờ giấy trong tay cô rồi tự lau. Cậu cúi đầu, một bàn tay tinh tế đặt ở góc bàn, tay kia thì cầm giấy ăn lau vệt nước trên bàn, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt xinh đẹp của cậu, đôi môi khẽ mím lại, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào rọi lên người cậu, khiến cậu càng trở nên đẹp hơn.

Yết hầu Trần An Lâm thắt lại, cô nuốt nuốt nước miếng. Ôi, thật là đẹp, muốn liếʍ ghê. Đời trước chỉ thấy ch*m cậu thật lớn, bây giờ nhìn lại, cậu đúng là có mị lực a.

Sự hấp dẫn này, sau khi biết điểm thi tháng lại tăng lên gấp bội.

"Bài kiểm tra tháng lên này, người đứng thứ nhất của lớp ta cũng là người đứng nhất toàn khối, bạn học Tô Hàng. Các em nên học tập bạn ấy nhé." Chủ nhiệm lớp đứng ở bục giảng khích lệ, ánh mắt nhìn Tô Hàng đầy vẻ tán thưởng.

"Nhưng mà, lần này chúng ta cần khen ngợi một bạn học tiến bộ vượt bậc. Các em cũng nên học tập bạn ấy, học theo phương pháp học và cách bạn ấy điều chỉnh trạng thái của bản thân nhé. Bạn ấy là người đứng thứ hai của lớp chúng ta đồng thời cũng là người đứng thứ tư toàn khối, bạn học Khương Duy Á! Cả lớp vỗ tay cổ vũ bạn nào!" Chủ nhiệm có chút kích động, Trần An Lâm có thể thấy rõ nước miếng của ông từ miệng bay theo đường parabol rơi xuống mặt bàn trên cùng.

Cả lớp kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trần An Lâm, có cả... Tô Hàng. Trần An Lâm treo trên mặt một nụ cười thiện ý, hơi hơi thẹn thùng, nhìn các bạn học xung quanh cười cười đáp lại. Sau đó, cô nhìn Tô Hàng ngồi trước, nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cậu, dường như nói cho cậu biết, thật ra tớ cũng trâu bò lắm đó.

Tô Hàng cứng đờ xoay người lại, cái người đằng sau điên thật rồi à...? Nằm viện trở về, không những tính cách thay đổi mà còn trở nên thông minh hơn?

Đúng lúc Ngô Địch thấy Trần An Lâm nhìn Tô Hàng chớp chớp mắt, hai tay mũm mĩm bấu chặt lấy nhau...

Không biết Khương Duy Á có phải quên rằng... thật ra Tô Hàng không dễ đυ.ng không nhỉ? Cô ấy làm càn trước mặt cậu ta như vậy thật sự không sợ bị đánh sao?...

Tô Hàng học rất giỏi, nhưng tính tình rất tệ. Gần đây không biết có chuyện gì, cảm xúc của cậu ấy thấp đến đáng sợ nên sự thô bạo bình thường mới được thu lại một ít, Khương Duy Á đây là muốn đâm đầu vào họng súng của cậu ta à?...