Tang Ải cũng chú ý tới chỗ không thích hợp, hắn ngưng thần quan sát Tang Miên, trong ánh nhìn chăm chú của hắn, tròng mắt bị mí mặt che đậy của Tang Miên đang điên cuồng rung động.
Vừa nhìn liền biết bé đang giả bộ ngủ.
Tang Ải ngón tay cong lại, nhẹ nhàng gõ gõ cái trán của bé con, kêu: “Tỉnh tỉnh.”
Hai hàng lông mi của Tang Miên hơi run nhưng bé vẫn nỗ lực giả chết, không nghĩ tới việc bé nhíu chặt mày đã bại lộ sự thật bé còn thanh tỉnh.
Rốt cuộc là tại sao lại thành ra thế này?
Tang Ải không hiểu ra sao.
Thực lực của tang thi nhỏ ở trong đàn tang thi chỉ thuộc hạng lót đế, nơi sinh tồn của bé ở trong thế giới kia, không chỉ có tang thi và nhân loại may mắn sống sót, mà còn có nhân loại sau khi tiến hóa trở thành nhân loại cao cấp. Sự tồn tại của bọn họ là vì tiêu diệt tang thi, họ có danh hiệu độc đáo gọi là —— thợ săn tang thi.
Mỗi ngày tang thi nhỏ chỉ làm hai việc, là tìm kiếm đồ ăn và tránh né thợ săn tang thi.
Thực lực của bé quá yếu, vì để tiếp tục sinh tồn, kỹ năng duy nhất bé có thể học được là giả chết.
Gặp chuyện khó khăn bé liền nằm trên mặt đất giả chết, thợ săn tang thi mà bé gặp được đều rất sơ ý và sơ suất, chỉ cần bé bất động nằm trên mặt đất chờ một lát là có thể vượt qua nguy cơ.
Biểu tình phẫn nộ của Trần Thẩm và những lời chỉ trích đã khiến cho tang thi nhỏ nhận ra tín hiệu nguy hiểm, tang thi nhỏ theo bản năng liền nằm ngã xuống trên mặt đất, chờ đợi nguy cơ được giải trừ.
Nhưng là, lần này bé gặp được một người cực kỳ khó giải quyết.
Nghe Trần Thẩm nói như vậy, tang thi nhỏ lập tức mò tìm đáp án chính xác trong trí nhớ xa lạ của bé. Cái người hiện tại đang ở bên cạnh bé là Tang gia nhị thiếu gia, tên Tang Ải, là anh hai của bé.
Ký ức nói cho bé biết, người anh hai này thật không tốt để bé ở chung.
Tang thi nhỏ không chút nghĩ ngợi liền tự động lựa chọn rời xa hắn.
Tang Ải có một trăm loại phương pháp có thể đánh thức bé con đang giả bộ ngủ này, nhưng Tang Miên ở trước mắt hắn thật sự là quá tinh tế và yếu ớt.
Hắn khó có được chút lương tâm còn sót lại, bế Tang Miên lên, thả Tang Miên lại vào trong nôi lắc.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng lâm vào an tĩnh.
Tiểu tang thi cố ý đợi một hồi, sau khi xác định trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở của bé thì không còn âm thanh khác, bé mới chịu mở to mắt.
Chỉ vừa nhìn một cái, ánh mắt của bé liền va vào một đôi đồng tử thiển sắc hổ phách của Tang Ải. Trái tim mười mấy năm không đập của tang thi nhỏ mới vừa hoạt động bình thường thì thiếu chút nữa lại đình công.
Bé hoảng sợ mà trợn to hai mắt, cả đầu óc đều bị hai chữ “Xong rồi” chiếm cứ.
Trong khi hoảng loạn, tay của Tang Miên sờ vào một đồ vật cứng cứng, dư quang liếc nhìn liền thấy được một cái bình sữa chứa đầy sữa.
Một biện pháp thoán qua trong đầu, nháy mắt bé liền làm ra hành động, thân thể của bé đột nhiên bật dậy từ trên giường, thuần thục quỳ gối trước mặt Tang Ải, giơ hai cánh tay lên cao, đưa bình sữa nâng tới trước mặt Tang Ải.
“Đừng vung… Bé, này, cái này cho anh……”