Chương 11

Thanh âm của Tang Miên quá nhỏ, lực chú ý của Tang Ải toàn bộ đặt tại biểu tình quá mức thú vị của bé con, cộng thêm nãi âm có chút chậm độc thuộc về trẻ con ở tuổi này mới có, Tang Ải cũng không nghe rõ Tang Miên đang nói cái gì.

Đừng cái gì bé?

Cánh tay vẫn luôn giơ lên thì sẽ mỏi, huống hồ thể lực của trẻ con vốn dĩ rất yếu, hồi lâu sau Tang Miên thấy Tang Ải vẫn không có phản ứng, bé dùng bình sữa chọc chọc cánh tay Tang Ải, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng mà nhìn Tang Ải.

Vị anh lớn này có phải muốn gϊếŧ bé đúng không?

Biểu tình lo lắng của Tang Miên ánh vào trong mắt Tang Ải, cộng thêm câu nói hàm hồ vừa rồi của bé, hắn lập tức hiểu ra một giải đáp ——

Đừng cái gì bé?

Đừng đánh bé!

Đáp án Tang Ải có thể nghĩ ra cũng chỉ có cái này.

Người đại diện của Tang Ải thích hóng hớt, cũng thích nhiều chuyện, sự tình mà Tang Ải muốn biết hoặc không muốn biết thì đều có thể nghe được từ miệng của người đại diện này.

Ví dụ như, Tang Miên vừa trở về Tang gia vào mấy ngày gần đây, người đại diện lo lắng chuyện gia đình sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Tang Ải, vì thế hắn vẫn luôn hỏi thăm vài sự tình của Tang Miên.

Sau khi bảo mẫu ở cữ và nghỉ ngơi đủ rồi thì một lần nữa trở lại Tang gia công tác, Tang lão gia cho phép bảo mẫu mang theo con của mình đến Tang gia để thuận tiện chăm sóc nhưng lại bị bảo mẫu từ chối. Dù bảo mẫu có gan lớn cỡ nào thì cũng không dám mang theo Tang Miên lại đây. Bảo mẫu chỉ nói trong nhà đã có người chiếu cố Tang Miên, bảo mẫu sẽ định kỳ trở về nhìn xem Tang Miên là được.

Bảo mẫu cũng không phải đang nói dối, trong nhà của mẫu còn có một ông chồng nghiện rượu và mẹ chồng không thương con dâu.

Hai người này đều có thể chăm sóc cho Tang Miên nhưng họ đều không muốn chiếu cố Tang Miên.

Từ nhỏ Tang Miên đã lớn lên trong sợ ngó lơ và khắt khe, dưỡng phụ quỷ rượu khi uống say sẽ tìm Tang Miên để trút giận, mẹ chồng cũng mặc kệ để con trai ả khi dễ đứa cháu trai trên danh nghĩa của mình, sau khi hắn đánh bài thua cũng sẽ tìm Tang Miên xì hơi.

Thời kỳ trẻ con của Tang Miên chưa hề được uống một ngụm sữa mẹ, vẫn luôn uống một loại sữa bột thấp kém rẻ tiền, bởi vì không được quan tâm cho nên bé dù 3 tuổi rưỡi nhưng vẫn chưa cai sữa bột.

Có thể khiến cho một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi rưỡi giao ra bình sữa quý giá nhất của chính mình, Tang Miên đã chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể rèn luyện ra loại bản năng này?

Nhiều năm như vậy, Tang Ải chứng kiến thái độ của mẹ đối với hắn và đối với Tang Ninh quá khác biệt nhau. Sau khi biết được Tang Ninh không phải em ruột của hắn, Tang phu nhân vẫn đau khổ cầu xin Tang lão gia lưu lại Tang Ninh thì ý chí của Tang Ải đã sớm trở nên sắt đá, sẽ không vì một ít việc nhỏ mà mềm lòng.

Cảnh ngộ của Tang Miên sẽ khiến đại bộ phận người phải đau lòng, đại khái là hắn đã từng diễn rất nhiều vai diễn, từng xem rất nhiều kịch bản bi tình nên giờ phút này Tang Ải có thể bình tĩnh đối mặt với Tang Miên.

Hắn nhận lấy bình sữa của Tang Miên đưa, mở ra cái nắp, không nói lời nào liền nhét núʍ ѵú cao su vào trong miệng Tang Miên.

“Tự mình uống đi, đồ vật người khác đã dùng thì anh đây không hiếm lạ.”

Tang Miên chớp chớp mắt, nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói của hắn nhưng rất nhanh bé đã bị mùi sữa hấp dẫn, đôi tay ôm lấy bình sữa, nỗ lực phình to quai hàm muốn uống được sữa bò ở bình sữa. Tang Miên đã từng sinh hoạt ở trong thời đại công nghệ cao, từ lâu bình sữa đã bị một món đồ vật khác nhanh và tiện hơn thay thế nó, bé chưa từng dùng bình sữa, cố gắng cả buổi trời mới tìm được cách uống đúng, bé cuối cùng cũng có thể nếm được mùi vị của sữa bò.

Ngon quá, bé nhịn không được cong đôi mắt.

Tang Ải nhìn chằm chằm độ cung như hai vầng trăng rằm kia, hắn không khỏi nhướng mày.

Uống tí sữa bò cũng có thể vui vẻ như vậy sao?

Bé con chưa từng uống nó bao giờ à?

Cũng đúng thôi, ở cái loại gia đình như thế kia thì bé sao có thể uống được sữa bò ngon như này chứ.